Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 140: Uy hiếp, bổn vương quyết định giúp nàng

Binh mã trên tay Tiêu Thiên Diệu, là binh mã mạnh nhất tứ quốc!

Muốn thắng được trận chiến này, mặc kệ ai làm chủ soái, đều nhất định sẽ để người của Tiêu Thiên Diệu xông lên phía trước!

Muốn hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế âm thầm giao đãi, cũng cần phải khiến đội ngũ này xông lên phía trước!

Binh lính trên tay Tiêu Thiên Diệu là những binh lính mạnh nhất tứ quốc, nhưng nếu không có một tướng lãnh tốt, không hiểu biết phong cách tác chiến của bọn họ, cho dù binh lính hùng mạnh bao nhiêu cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

Một binh lính cuồng nộ, sẽ rơi vào hang ổ của địch. Tô Trà và Lưu Bạch không cần nghĩ cũng biết, không có Tiêu Thiên Diệu lãnh binh, 30 vạn người kia sẽ tổn thất bao nhiêu, bọn họ thật sự không gánh nổi tổn thất này.

Sở dĩ Lưu Bạch khuyên bảo Tiêu Thiên Diệu, chính là hy vọng Tiêu Thiên Diệu có thể mượn tay Mông gia, cố gắng giữ được 30 vạn người này. Đáng tiếc, quyết định Tiêu Thiên Diệu đưa ra, bất luận kẻ nào cũng không có quyền hoài nghi.

Vấn đề mà Tô Trà vừa hỏi, cũng là vấn đề Lưu Bạch hiện giờ quan tâm. Hai người đồng thời nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, chờ đợi hắn trả lời. Nhưng......

Tiêu Thiên Diệu không đưa ra một lời khẳng định, chỉ nói: "Chủ soái là ai, không phải do bổn vương quyết định, mà do hoàng thượng quyết định." Điều hắn có thể làm, chính là mặc kệ chủ soái là ai, đều phải giữ được nhân mã của hắn.

Đáp án này, căn bản không thể khiến Tô Trà và Lưu Bạch an tâm. Tô Trà còn có thể trầm ổn, nhưng Lưu Bạch thì không. Hắn nhảy dựng lên nói: "Vương gia, 30 vạn binh mã đó đều là mạng người nha, ngươi thật sự mặc kệ bọn họ hay sao?" Vì một Mông gia, không màng tới huynh đệ đồng cam cộng khổ với mình. Đây là Tiêu Thiên Diệu hắn quen biết hay sao?

"Bổn vương khi nào nói, mặc kệ bọn họ sống chết?" Lưu Bạch thật sự đã quản quá nhiều.

"Vậy ngươi......" Lưu Bạch còn muốn nói tiếp, nhưng đã bị Tô Trà ngắt lời, "Việc này Vương gia đã có chủ ý, ngươi đừng quá lo lắng." Hắn tin tưởng Thiên Diệu không phải giống như nhi nữ thường tình.

"Nhưng......" Không hỏi rõ ràng, hắn căn bản không thể ngủ được.

"Sao lại có nhiều nhưng như vậy, đi theo ta." Tô Trà nhìn thấy sắc mặt u ám của Tiêu Thiên Diệu, mặc kệ Lưu Bạch có muốn hay không, kéo Lưu Bạch đi ra ngoài.

"Ngươi kéo ta đi đâu, ta còn chưa nói xong."

Tiêu Thiên Diệu còn có thể nghe được giọng nói oán giận của Lưu Bạch.

"Nói cái gì nữa, Vương gia đã nói như vậy, khẳng định đã có cách đối phó." Tô Trà tức giận đến mức, nếu không phải vì xem như huynh đệ của mình, hắn thật sự không muốn quan tâm Lưu Bạch sống hay chết.

"Đã có cách đối phó, sao không nói với chúng ta một tiếng, để chúng ta an tâm?."

Lưu Bạch có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn có một thứ không ai có thể sánh được, chính là lòng trung thành của hắn đối với Tiêu Thiên Diệu, thậm chí Tô Trà cũng không so sánh được, chỉ là......

Nếu Lưu Bạch vẫn không hiểu rõ như vậy, cho dù hắn trung thành cỡ nào cũng đều vô dụng. Tiêu Thiên Diệu không cần người giả vờ vì tốt cho hắn, can thiệp vào quyết định của hắn.

Tiêu Thiên Diệu ngồi một mình ở trong thư phòng, chờ đến khi trời tối mới sai người thông báo với Lâm Sơ Cửu, bảo Lâm Sơ Cửu chờ hắn, hắn có chuyện muốn nói với Lâm Sơ Cửu.

Kỳ hạn một tháng chỉ còn lại hai ngày, Lâm Sơ Cửu ít nhiều đoán được vì sao Tiêu Thiên Diệu tìm nàng, nhưng......

Nàng vẫn chưa biết phải làm gì!

Được thôi, Lâm Sơ Cửu thừa nhận mình đang trốn tránh hiện thực, không đến một khắc cuối cùng thì nàng không thể hạ quyết tâm.

Đúng như Lâm Sơ Cửu suy nghĩ, sau khi Tiêu Thiên Diệu tiến vào, câu đầu tiên chính là: "Nàng nghĩ kỹ rồi sao?"

Lâm Sơ Cửu không hề hé răng, Tiêu Thiên Diệu tiếp tục nói: "Nếu vẫn chưa nghĩ ra, vậy để bổn vương quyết định giúp nàng."

Lâm Sơ Cửu vẫn không nói gì, yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, trên mặt không có một chút biểu tình. Tiêu Thiên Diệu không thèm để ý, tự mình nói: "Hoàng thượng hạ chỉ, ra lệnh cho Trấn Quốc Công Mông Thời làm chủ soái, lĩnh 50 vạn đại quân đi tới biên cảnh, chống lại cuộc tiến công của quân Bắc Lịch."

Lâm Sơ Cửu lúc này không bình tĩnh được nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, "Bắc Lịch đánh nhau với Đông Văn?" Nữ tử trong khuê các thật sự quá thảm, chuyện lớn như vậy không ngờ nàng không biết chút nào.

"Ừ. Đông Văn đã thất thủ ba thành, binh lính thủ thành tan rã, căn bản không phải đối thủ của quân Bắc Lịch." Tiêu Thiên Diệu ân cần nói thêm vài lời, để Lâm Sơ Cửu hiểu được trận chiến giữa Bắc Lịch và Đông Văn tàn khốc bao nhiêu.

"Lúc này Bắc Lịch tấn công Đông Văn thì liên quan gì tới Vương gia?" Mặc dù nàng đang dò hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu tích cực. Không đợi Tiêu Thiên Diệu trả lời, Lâm Sơ Cửu nói tiếp: "Nghĩ cũng đúng, hoàng thượng từng bước ép sát, Vương gia sao có thể không nóng nảy."

"Điều đó không quan trọng." Tiêu Thiên Diệu không để ý Lâm Sơ Cửu nghĩ thế nào về hắn, "Hiện tại nàng có thể lựa chọn chữa trị chân cho bổn vương, hoặc là để cữu cữu nàng xuất chinh."

Để giúp Lâm Sơ Cửu đưa ra quyết định, Tiêu Thiên Diệu cố ý bồi thêm một câu: "Nàng nên hiểu rõ, với bản lĩnh của cữu cữu nàng, đừng nói tới lập công, có thể sống sót trở về đã là kỳ tích." Đó không phải là Tiêu Thiên Diệu khinh thường Mông Thời, chỉ là việc nào ra việc đó.

Nguyên chủ không thân thiết lắm với ba vị cữu cữu, nhưng từ trong trí nhớ cực nhỏ của nguyên chủ, Lâm Sơ Cửu có thể hiểu Tiêu Thiên Diệu không hề lừa nàng. Trấn Quốc Công Mông Thời ở trên chiến trường, chỉ có một con đường chết.

Mặc dù Lâm Sơ Cửu và Mông Thời là cậu cháu, nhưng không có nhiều tình cảm, nếu không có chuyến viếng thăm của Mông lão phu nhân, Lâm Sơ Cửu tuyệt đối sẽ không quan tâm Trấn Quốc Công Mông Thời sống hay chết, nhưng bây giờ......

Vì mặt mũi của Mông lão phu nhân, Lâm Sơ Cửu không có khả năng mặc kệ.

"Ngươi thắng!" Lâm Sơ Cửu không ngờ, Tiêu Thiên Diệu sẽ dùng cách này để ép nàng gật đầu, trong lòng phẫn nộ nói không nên lời, nhưng không thể làm gì Tiêu Thiên Diệu, chỉ có thể kìm nén trong lòng.

Tiêu Thiên Diệu khẽ nhếch khoé môi, mỉm cười nói: "Nàng cũng không hề bại." Chuyện hắn muốn làm, đến nay chưa có chuyện gì làm không được. Cũng như vậy, người mà Tiêu Thiên Diệu hắn muốn có, chưa có người nào hắn không chiếm được.

Lâm Sơ Cửu cũng không tức giận, hừ một tiếng, hỏi: "Ngươi định an bài cữu cữu ta thế nào?"

"Muốn biến một người thành chủ soái rất khó, nhưng muốn biến một người không thành chủ soái thì quá dễ dàng." Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay phải, lãnh đạm hỏi: "Nàng thích bệnh nặng hay là trọng thương?"

Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn như vậy, trông giống như cho Lâm Sơ Cửu lựa chọn, trên thực tế Lâm Sơ Cửu căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể trả lời theo ý hắn muốn.

Lâm Sơ Cửu tức giận nói: "Vừa nhận được thánh chỉ lập tức bệnh nặng, nói ra có ai tin?" Nàng thật sự càng ngày càng chán ghét người nam nhân này, đặc biệt là bộ dáng cười nhạt của hắn, thật sự khó chịu.

"Vậy chỉ có trọng thương." Lâm Sơ Cửu càng tức giận, nụ cười trên khóe môi Tiêu Thiên Diệu càng đậm, "Khi nào nàng trị liệu cho bổn vương, lúc đó bổn vương sẽ khiến cho Trấn Quốc Công bị thương ngoài ý muốn."

Lại là uy hϊếp!

Lâm Sơ Cửu sắp nổ tung, đời này nàng còn chưa từng gặp nam nhân nào đáng ghét hơn Tiêu Thiên Diệu.

"Như thế nào? Không thể đưa ra quyết định? Muốn bổn vương quyết định giúp nàng hay không?" Tiêu Thiên Diệu ác liệt ép nàng lần nữa, Lâm Sơ Cửu thở hổn hển nói: "Ngày mai."

"Được, bổn vương chờ nàng." Tiêu Thiên Diệu lòng tràn đầy sung sướиɠ.

So với khuôn mặt không có biểu tình, không thể hiện cảm xúc của Lâm Sơ Cửu trước đây, khuôn mặt tức giận của Lâm Sơ Cửu lúc này rõ ràng đáng yêu hơn nhiều, sống động hơn nhiều......

~~~Hết chương 140~~~