Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực

Chương 25

Cô lần nữa đặt một bảng hiệu bằng gỗ, cuối cùng mới kiểm tra công thức Trác tương miến của hệ thống đưa.

Trác tương miến trước giờ là đặc sản của Bắc Kinh, một số người từ nơi khác ăn không quen, cảm thấy hương vị thật bình thường, nhưng đối với những người dân Bắc Kinh mà nói, họ lại yêu thích món này không thôi, nếu không ăn nó liền cảm thấy khó chịu.

Trác tương miến Bắc Kinh, Mì cay khô Vũ Hán, Bún gạo Vân Nam...

Mỗi thành phố đều có món ngon đặc trưng, trước kia Trình Nguyên Hoa thường được ông nội mang theo đi ăn khắp nơi, cũng đã được ăn ở những quán ăn kinh điển, thưởng thức hương vị ở những quán ăn lâu đời đó.

Trác tương miến cô cũng rất thích ăn, nhưng không phải là thích tới mức không ăn không được, đối với Trình Nguyên Hoa thì thuộc loại món ăn “không quá thích”.

Xét cho cùng, bọn họ rất gần với Bắc Kinh, Trác tương miến cũng rất nổi tiếng ở nơi này.

Công thức hệ thống đưa ra đầy cả một trang, chủ yếu là cách để làm nước sốt, về phần món ăn kèm chỉ đưa ra gợi ý, ký chủ phải tự mình tìm hiểu.

Nước sốt chính là tinh hoa của món Trác tương miến này, chỉ có được nước sốt ngon, thì món mì này cũng thành công được một nửa rồi.

Nguyên liệu thành phần cũng không khó kiếm, nhưng lại rất phong phú, hơn nữa liều lượng cũng rất tinh tế, Trình Nguyên Hoa mất vài giờ mới mua được hết nguyên liệu, mỗi loại đều mua không ít, miễn cho lần sau lại thu thập khó khăn như vậy.

Vừa lúc bột mì chuẩn bị làm bánh bao còn có không ít, tối hôm qua bà ngoại còn đang phát sầu đống bột mì đấy làm sao để ăn hết được.

Hiện tại dùng cho món Trác tương miến này, coi như là vừa đúng lúc.

Cô lái xe, rất nhanh trở về nhà.

Cơm nước xong, tầm mắt hai ông bà cụ không thể không nhìn đến một đống nguyên liệu nấu ăn kế bên...

Đứa cháu gái này của bọn họ bình thường không nấu cơm, nhưng chỉ cần xuống bếp, thành phẩm không được gọi là bình thường đâu.

Ít nhất hương vị của món trứng luộc nước trà trước đó ngon đến như vậy, lại thêm một món ăn mới, không biết có ngon hay không?

Đương nhiên, bọn họ bây giờ còn chưa biết Trình Nguyên Hoa muốn làm cái gì.

...

Sau bữa tối, Trình Nguyên Hoa lấy những nguyên liệu đã mua ra, hơn phân nửa là đồ gia vị, còn có một miếng thịt ba chỉ rất lớn.

Trước tiên, nấu một nồi nhỏ nước sốt trước, đặt ở một bên lúc sau sẽ dùng.

Rồi sau đó đem thịt ba chỉ băm nhuyễn, bằm không thể quá to, nhưng cũng không thể quá nhỏ.

Thịt trong công thức mà hệ thống đưa ra phải băm nhỏ hơn so với thịt băm của các món trộn khác trên thị trường, Trình Nguyên Hoa hoàn toàn làm y theo phương pháp mà hệ thống đưa cho.

Sau đó là đến bước xào thịt băm, xào đến khi thịt chuyển màu, lại cho thêm các gia vị khác vào. Việc kiểm soát lượng gia vị cho vào là rất quan trọng, Trình Nguyên Hoa trước kia không thường nấu cơm, đại khái chỉ có thể ước chừng vừa đủ, nhưng còn chưa chính xác bằng các vị lão đầu bếp.

Vì vậy trước đó cô đã dùng cân để đong đếm chính xác lượng nguyên liệu, lúc này cô đã cho tất cả gia vị vào xào lên, bất giác một mùi thơm đậm đà bay lên.

Mùi hương thơm nức mũi, nháy mắt tràn đầy gian bếp.

Dương lâm cùng Từ Tú Uyển ngửi thấy mùi liền từ phòng ngủ bước ra.

“Thơm quá đi, cháu đang làm món gì vậy?”

“Trác tương miến ạ.” Trình Nguyên Hoa cười trả lời.

Ánh mắt của ông ngoại Dương liền sáng lên, biểu tình của bà ngoại thì phai nhạt hai phân, bà cụ xưa nay không thích ăn món ăn làm từ bột mì.