“ Phanh, phanh, phanh”
“Tiểu muội”
Kỷ Dư Đồng nghe thấy âm thanh, tùy tay buông y thư, trong lòng nghi hoặc đại ca như thế nào mà ban đêm lại đến đây. Vừa nghĩ vừa khoát kiện áo ngoài xuống lầu mở cửa. Xuyên qua cửa sổ vừa mở ra đang muốn dò hỏi, liền thấy Chung Xương Văn đỡ một nam nhân cao lớn khoát áo choàng đen bước nhanh vào. Nàng theo bản năng hướng cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn ngó tứ phía sau đó nhanh chóng đóng lại viện môn, làm xong một loạt động tác có chút buồn cười, lại lắc đầu xoay người vào nhà.
Chung Văn Xương cẩn thận đem cái người hơn nữa dựa hết vào người hắn đến phòng nhỏ, sau đó liền lui ra phía sau hai bước cung kính nói : “Nơi này là nơi ở của tiểu muội nhà ta, bình thường ít người lui tới, rất an toàn. Lúc này đêm đã khuya, trong thành trấn nhỏ, sợ là đi mời đại phu đến là không an toàn, tiểu muội nhà ta ngày thường cũng không cùng người ngoài tiếp xúc, miệng cũng kín bưng, cũng hiểu chút y lý, đồng thời nơi này cũng có tí dược thảo, cho nên ta mới tự chủ trương đem ngài đến nơi này, mong ngài thứ tội”.
Nam nhân trên giường tuy bị trọng thương nặng nhưng hơi thở vẫn vững vàng. Hơi mở mắt như cũ lóe hàn quang, liếc mắt trầm giọng mở miệng “ Ừ, xử lý sạch sẽ dấu vết”.
“ Vâng, ngài yên tâm. Ta liền để nàng ở đây xem thương thế cho ngài”
Thấy hắn im lặng nhắm mắt không cự tuyệt. Chung Xương Văn mới cuối đầu ra ngoài.
Kỷ Dư Đồng đang ngồi pha trà ở đại sảnh chờ, nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, không ngẩng đầu nhưng tay vẫn tiếp tục động tác, người đối diện ngồi xuống cạnh nàng nhẹ nhàng đưa ly trà nhỏ sang , giương mắt cười nói “Đại ca như thế nào đêm khuya lại đến đây?”.
Chung Xương Văn đem chén trà nóng một hơi uống sạch, thở phào một hơi khẩu khí lắc đầu cười. Mới giương mắt thật sâu nhìn nàng nói: “ Ta có cái yêu cầu quá đáng,còn thỉnh tiểu muội ngươi giúp đỡ một hai”.
Kỷ Dư Đồng chậm trãi nhấp ngụm trà xanh,mới buông cái ly cười như không cười nói: “Đại ca người đều mang đến, lại dò hỏi ý tứ ta chẳng phải là tiền trảm hậu tấu ư?”
“ Ha ha ha, tiểu muội chớ trách, thật sự là sự tình bất đắc dĩ, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nơi nào an toàn hơi nơi này, rất thích hợp dưỡng bệnh”.
Vẻ mặt lại nghiêm trọng nói tiếp : “Người này và ta nhiều năm là bạn tốt, trong nhà phức tạp không tiện đề cập. Bất quá tiểu muội cứ yên tâm, chỉ cần để người ở nơi này dưỡng bệnh, khi nào bình phục tự ngài ấy sẽ rời đi, mắc khác đảm bảo sẽ không liên lụy đến muội”.
Kỷ Dư Đồng liếc mắt bình tĩnh nhìn hắn, thấy hắn cũng nghiêm túc nhìn mình, trong đó như thể nói rõ không cho người cự tuyệt.
“Được, đại ca đợi tí, ta liền đi chuẩn bị ít đồ”
Chung Văn Xương còn sợ nàng chẳng thèm cho tí mặt mũi liền cự tuyệt, sau đó liền vì chính mình lo xa mà thở phào một hơi, thật tình thì tính tình của nha đầu này có chút không tốt, làm việc từ trước tới nay cũng chẳng biết căn nhắc nặng nhẹ, toàn làm việc tùy tâm.
Kỷ Dư Đồng xách theo hòm thuốc, tay ôm phích nước nóng, liền bước ra ngoài, Chung Văn Xương vội vàng theo sau. Hai người đến liền đẩy cửa phòng đi vào. Trên giường người nghe tiếng động đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen thẫm như ưng nháy mắt ghim chặt người tới.
Kỷ Dư Đồng liếc gặp ánh mắt sắt bén của hắn, bước chân hơi chần chừ,sau đó dường như không có việc gì đi đến, ở mép giường ngồi xuống. Trong miệng nói “ Người bị thương nơi nào ?”
Đôi mắt lại bay thẳng đến trên người hắn, eo bụng có mười mấy chỗ lớn lớn nhỏ nhỏ vết thương, nhìn kỹ, có thể nhìn ra các vệt màu đen rõ ràng là máu chảy đến khô dính hết trên quần áo.
Trong lòng nàng hiểu rõ nên cũng chẳng thèm lên tiếng nữa, liền nói : “Đại ca, phiền toái huynh đi nấu chút nước nóng, ta muốn rửa sạch vết thương cho hắn”.
Mở ra hòm thuốc, từ bên trong lấy ra kéo,kim, dao sắt, đang muốn động thủ, đột nhiên dừng lại. Ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người mình nói : “Ta phải cắt bỏ quần áo trên người ngươi để rửa sạch vết thương. Ngươi còn chưa có trả lời ta là ngươi có chỗ nào nóng sốt hay không?”
Mâu Cẩn banh thân thể nữa khép hờ mắt, tìm tòi nghiên cứu cái nhìn dị thường trấn định của nữ tử này, đêm khuya có nam nhân xa lạ phóng đến phòng, còn trị thương, đổi lại sớm là các nữ tử khác sớm là sợ tới mức thét chói tai không ngừng, chứ đừng nói đến trực tiếp xử lý vết thương gợn người dường này.
Hắn khẻ hở môi, khàn khàn giọng nói: “ Không sao”
Nghe câu ngắn gọn vô cùng, Kỷ Dư Đồng hơi giật giật mài, nhưng nhớ kỹ lòng hiếu kỳ hại chết con nai nhỏ, liền không thèm nghĩ nhiều.
Buông tiểu kim dao,từ hòm thuốc lấy ra lọ nhiệt hoàn, đứng lên đổ ra chén nước, đồng thời đưa cho hắn : “ Trước ngươi uống nhiệt hoàn này, tránh vết thương nhiễm trùng gây phát sốt”
Mẫu Cận nhìn viên thuốc trước mặt cùng chén nước, duỗi tay đang muốn tiếp, rồi lại bị người lách mình tránh ra. Hắn nhíu mài lạnh nhìn, liên thấy nàng lấy ra cái khăn trắng liền đặt viên thuốc ở trên, lại đưa đến tay hắn : “ Bệnh là do ăn uống mà ra, trên tay ngươi có vết bẩn, không nên trực tiếp dùng tay cầm được, dùng cái này đi”.
Chờ khi Chung Văn Xương đem theo nước sạch tiến vào, rõ cảm thấy khí tức trong phòng có chút đông lạnh. Mà tiểu muội của hắn lại đạm mạc tự nhiên đứng ở trong phòng, không khí giữa hai người này có chút cổ quái, cũng không biết mình vừa ngoài một lác đã phát sinh cái chuyện quỷ quái gì.
Kỷ Dư Đồng rủ mắt cẩn thận cắt từng mảng quần áo dính đầy máu đen, lọt vào trong tầm mắt là hai bên miệng vết thương xung quanh trắng bệch, có thể thấy được sau khi trọng thương đã ngâm nước.
Nhíu mi hạ mắt, sắc mặt nàng bình tĩnh lấy ra băng gạc cẩn thận rửa sạch vết thương, cảm giác được người trước mặt bổng nhiên cơ bắp căng cứng , nàng cũng không có ngẫng đầu, liền tiếp thay đổi vài khối băng gạc sau đó ngẫng đầu bình tĩnh nói: “ Miệng vết thương của ngươi quá lớn, bây giờ buộc phải khâu lại sau đó thoa ít kim sang dược”.
Chung Văn Xương biết nàng là lành nghề, thường xuyên tìm chút động vật lớn, động vật nhỏ thí nghiệm khâu khâu vá vá cái này, liên gật gật đầu.
Nhưng Mâu Cận là chưa từng nghe nói qua có thể đem miệng vết thương mà khâu lại, nếu không phải nhìn thấy Chân Văn Xương nghiêm túc gật đầu tỏ ý đáng tin, hắn thật muốn đem cái người trước mặt đá đi thật xa.
Hắn lạnh lùng nhìn gương mặt nữ tử bình tĩnh, tích chữ như vàng nói : “ Có thể”.
Kỷ Dư Đồng không hề chần chờ, từ hòm thuốc lấy ra ít thuốc tê rãi vào vết thương. Không bao lâu, Mâu Cận liền cảm giác được miệng vết thương xung quanh tê dại, thậm chí có tí mất đi cảm giác, hắn biết đây chắc hẵn là ma phí tán. Chỉ là không nghĩ tới, tại cái nơi hẻo lánh thế này, tiểu nữ tử trong tay thế như còn có thứ tốt.
Theo sau hắn liền trơ mắt nhìn nữ tử này cầm căn kim, giống thêu hoa đem miệng vết thương của hắn hoàn chỉnh khâu lại, theo sau rãi lên một tầng thật dày không biết thuốc gì, liền đứng dậy để phần băng bó lại cho Chung Văn Xương làm.
Chờ nghe được phía sau nói xong, Kỹ Dư Đồng mới xoay người : “ Ban đêm khả năng sẽ có thể phát sốt, đây là tình huống bình thường không cần lo lắng. Trong lúc dưỡng thương nên uống nhiều nước, ăn thức ăn thanh đạm, dê bò thịt cá tôm thì không thể ăn được”. Nói xong liền thu thập đồ đạc xoay người rời đi.
Chung Văn Xương cận thận mặc cho hắn lớp áo mỏng, đắp chăn cẩn thận mới lui hai bước cung kính nói: “ Ngài có muốn dùng chút thức ăn?”
Mậu Cận nhắm hai mắt, cảm nhận từng cơn đau chết lặng quanh eo, nghe được Chung Văn Xương nói ngón tay khẻ nâng, nhấp nhấp đôi môi khô nứt, phân phó : “ Nước”
Nội phòng an tĩnh tức khắc, giong nam ám ách lạnh lùng lại lần nữa vang lên: “ Ngươi tức khắc phải rửa sạch sẽ dấu vết, chú ý tin tức, để bọn họ làm việc gọn gàng”.
Chung Văn Xương không yên tâm nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn tuy nhắm mắt , sắc mặt tái nhợt nhưng giữa chân mày không hề thống khổ. Nơi này vị ở sườn núi, dân cư an tĩnh thưa thớt, đúng là địa thế tốt, liền gặp đầu đáp: “ Vâng, ta sẽ chú ý báo Cận Ninh Vệ truyền tin, chỉ là tiểu muội của ta có nói ngài tối nay khả năng sẽ phát sốt, không bằng tối nay ta lưu lại, nếu ngày mai ngài không có gì đáng ngại ta liền xuống núi?”.
Mậu Cận mí mắt vừa động, chậm rãi mở đôi mắt ưng quặc trụ hắn, nhàn nhạt mở miệng: “ Bổn vương rõ thân thể chính mình, một chút thương tích chẳng đáng ngại. Bên ngoài thế cục khẩn trương, Nam Châu quan quân thực mau sẽ thu được tin tức, ngươi cứ nấn ná ở đây mà không đem sự tình an bài thỏa đáng. Vã lại, nơi này yên lặng, như lời người nói nơi này là nơi cực tốt để dưỡng thương, bổn vương tin ngươi”.
Hắn nói tùy ý, nghe vào trong tai Chung Văn Xương lại vạn phần cảm động, vương gia này cư nhiên đem tánh mạng ký thác vào chính tay hắn, phần này tín nhiệm, nặng như thái sơn. Mặc dù giờ phút này có bảo hắn đi chết, hắn cũng tuyệt đối không hai lời!
Hắn hòa hoãn cảm xúc, càng thêm trung tâm nói: “ Vương gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không cô phụ ngài tín nhiệm, chắc chắn đem sự tình an bài thõa đáng. Như thế ta liền để tiểu muội thân cận chiếu cố ngài, tiểu muội ta là người không quanh co lòng vòng, ngài có bất luận cái gì không ổn thì liền nói. Này ở trên núi tuy hộ gia đình không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc có người ở, còn thỉnh ngài ủy khuất mấy ngày”.
Mâu Cận bế mắt “ ừ” một tiếng không mở miệng
Kỷ Dư Đồng sau khi về phòng liền hảo hảo rửa sạch tay, theo dói quen thường ngày xử lý vết thương lớn nhỏ ghi vào ký lục, cũng xem như một tư liệu y lý sau trị liệu, sau đó một bên mở y thư ra xem.
Nghe được ngoài cửa tiếng bước chân, ánh mắt nàng hơi dừng, lại dường như không có việc gì mà tiếp tục đọc sách
Chung Xương Văn thấy nàng biểu tình nhàn nhạt, bỗng cảm thấy chột dạ sờ sờ cái mũi, không được tự nhiên đi tới, cười cười làm lành nói : “ Tiểu muội, ta biết ngươi không muốn phiền toái, hôm nay việc đại ca đường đột tiền trảm hậu tấu, đại ca tại đây trịnh trọng hướng ngươi xin lỗi”.
Kỷ Dư Đồng vừa rồi thấy động tác của hắn liền đoán tiếp theo chuyện gì xảy ra , liền tránh ở một bên, nghe hắn nói như thế , liền cười : “ Đại ca nói quá lời, ta và huynh giống nhau, ta tự cũng biết huynh làm như vậy cũng là có nổi niềm khó nói. Ngươi ta hai người ta không phải thân huynh muội ruột, nhưng mấy năm nay toàn là đại ca tới chiếu cố, lại có ân cứu mạng với ta, ta tự khắc ghi trong lòng. Đại ca có chuyện cần cứ nói thẳng là được.”
Chung Văn Xương đầu tiên là cười, sắc đó trịnh trọng nói : “Tiểu muội thông tuệ, ta cũng tự không cần nhiều lời liền đoán được một chút, vì đảm bao tốt cho ngươi ta cũng không nên nói quá nhiều. Sắp tới phiền tiểu muội chiếu cố vị này….công tử. Cũng không phải cái nào cũng đáp ứng, chỉ tại hắn đang có thương tích trong người, ăn uống, thay thuốc có chút bất tiện, ngươi…..”
“ Đại ca yên tâm, ta biết phải làm như thế nào đối với người bệnh”
Thấy nàng nháy mắt hiểu ra, Chung Văn Xương trong lòng buông lỏng, hắn có sự tình gấp cần trở về an bài, cũng không nên tại đây nhiều lời, chỉ đơn giản nói mấy lời qua lại dặn dò liền vội vã rời đi.
Kỷ Dư Đồng đứng ở cửa nhìn xuyên qua ánh trăng mông lung, nhìn hắn vội vội vàng vàng rời đi, lần đầu tiên cảm thấy vị này đại ca này thoạt nhìn thì nho nhã, kỳ thật không giống mặt ngoài đơn giản như vậy.
Lắc lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, đóng cửa lại đi vào nội thất, nàng nhìn nhìn hòm thuốc, cũng chẳng thể xem y thư tiếp, ngược lại đi đến phòng nhỏ xem xét. Ở ngoài cửa gõ gõ ba tiếng, nghe bên trong không người đáp lại, nàng liền thẳng đẩy cửa ra nhẹ bước đi vào.
Vật cầm trong tay được nhẹ nhàng đặt lên bàn, đi đến trước giường vừa thấy sắc mặt người trên giường đỏ bừng, hô hấp thô nặng, người quả nhiên là nóng đến sốt.
Nhưng mà chờ nàng chuẩn bị đem khăn lông đặt lên trán hắn, thì một bàn tay to nóng bỏng xuất hiện gắt gao nắm chặt lấy tay nàng. Cùng lúc đó, người trên giường mở bừng hai mắt, chính là ánh mắt cảnh giác sắt bén như đao mà nhìn nàng.