Tình Yêu Độc Đoán Của Tổng Tài Mafia

Chương 6: Hắn là ai?

Ở ngoài cửa, rất lâu không có âm thanh, ngay lúc Thẩm Lạc Vũ cho rằng hắn đã rời khỏi, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Ngây người một chút, cơ thể cô liền bị kéo lên, Lãnh Đế Giác cúi đầu thuận tiện hôn điên cuồng.

Những phiền não trong lòng, khiến hắn biểu hiện ra bản tính nguy hiểm của một thợ săn.

Giữ chặt sau đầu Thẩm Lạc Vũ, không cho cô có cơ hội thở hổn hển.

“Bịch...” Cô bị ném lên giường như một chiếc bao bố, cơ thể cường tráng và mạnh mẽ, cứ như vậy mà đè lên cô.

Chẳng mấy chốc, cô đã bị lột trần, vừa thoát khỏi cơn choáng váng của nụ hôn cuồng nhiệt, ngay sau đó, cô lại chìm sâu vào làn sóng tình ái...

“Đợi đã.” Thẩm Lạc Vũ cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ mãnh liệt, “Chúng ta từ từ nói chuyện, đừng...”

“Lúc này, sự trao đổi của tôi với phụ nữ chỉ ở trên giường.” Hắn đại phát từ bi cho cô một câu giải thích.

Sau đó nâng tay cởϊ áσ sơ mi và quần tây của mình, cánh tay dài kéo cô lại, khi cô muốn trốn chạy, ngay sau đó bao phủ lấy bộ ngực gầy gò khoẻ đẹp.

Những ngón tay tàn bạo cướp đoạt không thương tiếc, trên thân thể trắng nõn bỗng xuất hiện những vết xanh tím, cô cố hết sức ngăn cản nhưng hắn không cho cô cơ hội, liền trực tiếp xỏ xuyên trong cơ thể cô.

Động tác của hắn mạnh mẽ khác thường, giống như yêu cô không đủ, mà cô cũng dần dần chìm đắm trong vui sướиɠ không rõ, không phân biệt được người đàn ông trước mắt là Ngạn, hay là Lãnh Đế Giác.

Chỉ là để mặc hắn yêu cô hết lần này đến lần khác...

Khi tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, cô đã mệt mỏi đến mức không thể di chuyển, thậm chí còn không đủ sức để kéo cơ thể mình ra khỏi tay hắn.

Mà hắn cũng nhắm mắt lại, mái tóc lâm râm mang theo chút ẩm ướt rũ xuống, hàng mi dài hơi cong lên, thuần khiết giống như một đứa con trai mới lớn.

“Này, còn vòng cổ của tôi.” Cô lay lay hắn, cô thật sự rất không thích cảm giác cần cổ trống rỗng.

“Hừm... Đừng ồn ào, tôi mệt rồi.” Khuôn mặt tuấn tú sáp đến bả vai cô cọ xát vài cái.

Toàn thân cô lập tức cứng đờ, từ sâu trong đáy lòng dâng lên một cảm giác đau đớn lan man, cô không bắt được, cũng không ngăn cản được.

Bởi đây là hành động nhỏ Ngạn thường thích làm với cô.

Đột nhiên, cô rất hy vọng khoảng thời gian này có thể ngừng lại, để cho bọn họ ôm nhau như vậy mãi mãi...

...

Cửa cổng hình vòm lộng lẫy, trên nền đá cẩm thạch màu vàng trải một tấm thảm đỏ bằng nhung.

Trong nền nhạc jazz trầm bổng, những phu nhân ăn mặc, trang điểm xinh đẹp cùng với nam nhân âu phục phẳng phiu lần lượt đi vào đại sảnh...

Khúc nghê thường tráng lệ, âm nhạc như thuỷ.

Đây là một buổi yến tiệc đính hôn đỉnh cao.

Kỳ Liên tìm thấy Lãnh Đế Giác trong đám đông, sau đó di chuyển đến một góc, “Tiên sinh, vừa nãy bên biệt thự Doãn gia gọi đến nói, có thể Doãn tiểu thư không đến được, cô ấy lại nhận được email đe doạ.”

Lãnh Đế Giác nhịn không được mà thấp giọng nguyền rủa ra tiếng, cái trò đùa trẻ con này liền có thể doạ cô ta sợ, lại còn vắng mặt trong trường hợp quan trọng như vậy.

“Bây giờ phải làm sao?” Kỳ Liên nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.

Hội trường đột nhiên có một trận hỗn loạn.

Hoá ra là người đứng đầu trong ngành vận chuyển của Doãn thị, ba của Doãn Thượng Hi – Doãn Chí Hằng xuất hiện trước cửa đại sảnh.

Lãnh Đế Giác thong thả đi qua, sau khi hàn huyên với khách khứa một hồi, hai người lặng lẽ di chuyển đến một góc.

“Trời ạ!” Doãn Chí Hằng vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Đều tại chúng ta chiều hư con nha đầu Thượng Hi kia, bị người ta doạ, nó liền sống chết nhất định không đến hội trường đính hôn. Tôi nghĩ hay là dời ngày đi...”

“Không được, như vậy thì tổn thất quá lớn.” Trong bóng tối gương mặt tuấn tú khó chịu, nghiêm túc, giọng nói lạnh nhạt, sắc bén, vô tình.

Doãn Chí Hằng muốn nổi giận, nhưng dù sao bản thân cũng có lỗi trước, “Phí hao tổn lần này có thể toàn bộ ghi dưới danh nghĩa của Doãn thị chúng tôi.”

“Cũng không phải là vấn đề tiền bạc, bác trai nên biết buổi đính hôn một khi dời ngày, danh tiếng hai nhà chúng ta, lợi ích của tập đoàn cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Vậy phải làm cách nào?” Doãn Chí Hằng nhìn Lãnh Đế Giác, đôi khi ông cảm thấy khí thế của người đàn ông này quá mạnh khiến cho ông cũng bị tự ti.

“Tìm người thay thế!” Đôi mắt đen láy của hắn lộ ra ý kiên định không thể nghi ngờ.

“Vậy làm sao có thể, Thượng Hi...”

“Thượng Hi ở trong nước thời gian không lâu, cũng không có nhiều người nhận ra cô ấy.

Hơn nữa đã có người dám đe doạ Thượng Hi, tất nhiên bọn họ sẽ không vội vàng làm ra chuyện gì đó bất lợi cho Thượng Hi.

Vì vậy cách tốt nhất chính là tìm người, tạm thời thay thế cô ấy, đợi đến khi chúng ta quét sạch được đám hắc thủ ẩn nấp trong bóng tối, thì hãy để cô ấy xuất hiện.”

“Được." Doãn Chí Hằng gật đầu, dù sao bọn họ cũng đuối lý trước, huống hồ làm như vậy đối với đứa con gái bảo bối của ông chỉ có lợi chứ không có hại.

Chuyện quan trọng hơn chính là ông không hy vọng sẽ mất đi người con rể xuất chúng giống như Lãnh Đế Giác.

Trải qua chuyện ngày hôm nay ông càng thêm hài lòng với hắn, người đàn ông nên mạnh mẽ quả quyết giống như quân vương ngạo mạn thiên hạ.