Thanh niên không lập tức khởi động xe.
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó, lẳng lặng ngồi ở ghế lái, nhìn hình bóng của Tần Tịch dần dần đi xa.
Cô gái chắc vừa vào năm hai đại học, mười chín tuổi.
Dáng người mảnh khảnh.
Đôi mắt to, lông mi rất dài, mũi thẳng tinh tế, môi mỏng nhạt rõ nét không hề tô son nhưng lại như phủ một lớp nước.
——Còn dễ thương hơn cả cánh hoa anh đào mùa xuân.
“Ha…” Thanh niên nghĩ đến đôi mắt to hắc bạch phân minh của đối phương và dáng vẻ mặt không đổi sắc mà nói dối mình, không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.
Hai con ngươi màu nâu xinh đẹp của anh ta cũng theo đó mà hơi híp lại.
Hóa ra đây là dáng vẻ lúc cô còn đi học sao?
Bóng dáng cao gầy của Tần Tịch đã biến mất trong nhà ăn, thanh niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta trở nên xa xăm mà đầy hoài niệm.
Tần Tịch tự khao bản thân một bữa thỏa thích.
Lâu nay, nhà ăn ở đại học A nổi tiếng trong các trường đại học và cao đẳng là có đồ ăn ngon, đa dạng và giá rẻ, không tới hai mươi tệ đã có thể ăn thỏa mãn.
Đến khi cô đi ra từ nhà ăn, chiếc xe kia và cả thanh niên ngồi trên xe đều đã sớm rời đi.
Ánh mắt cô thờ ơ lướt qua chỗ chiếc xe ban nãy, bĩu môi.
Không ngờ được cô đã cố tình chọn hướng ngược lại, vậy mà vẫn chạm mặt được.
Xui xẻo!
Không sai, thanh niên vừa rồi mới dừng xe hỏi đường đó, chính là Tạ Liên Thành.
Nam chính trong cuốn sách này, là sinh viên tốt nghiệp Học viện công nghệ thông tin của đại học A.
Khi còn ở trường, anh ta là một nhân vật làm mưa làm gió, thành tích vô cùng xuất sắc, là thiên tài chân chính.
Nghe nói anh ta nhập học được nửa năm liền dẫn dắt bạn học của anh ta đi tham gia một hạng mục thi đấu quốc tế, đem huy chương vàng về nước, làm chấn động cả trường.
Trường học còn đặc biệt tổ chức một đại hội biểu dương anh ta, dáng vẻ tuấn mỹ của Tạ Liên Thành mặc bộ âu phục mà đứng được lan rộng khắp toàn trường.
Hình ảnh được phát tán trên Tieba, Weibo, trong vòng bạn bè của sinh viên.
Lại thêm vầng hào quang của giải thưởng nắm chắc trong tay bao phủ.
Tạ Liên Thành đánh một trận liền nổi danh
Anh ta trở thành giáo thảo vườn trường huyền thoại trong miệng của vô số nữ sinh đang nói chuyện hăng say.
Cho nên ngay cả khi Tần Tịch nhập học vào sau, anh ta đã tốt nghiệp ra trường rồi nhưng cô vẫn cứ nghe qua rất nhiều chuyện của anh ta.
Ví dụ như năm ba đại học, Tạ Liên Thành đã tự mình gầy dựng sự nghiệp, lôi kéo vài anh em của anh ta thành lập một công ty.
Trong hai năm đã khiến công ty phát triển lớn mạnh, trở thành công ty khoa học kĩ thuật nổi tiếng mới.
Lần đó khi Tần Tịch năm tư đại học nộp đơn xin thực tập, muốn vào công ty Tạ Liên Thành thì phải trải qua cuộc cạnh tranh rất khốc liệt.
Đương nhiên, cuối cùng cô vẫn giành được cơ hội này.
Khi đó cô bị hệ thống đè đầu cưỡng chế, sau khi chuyển chuyên ngành, hiển nhiên rất cố gắng học tập, ở trong trường lúc nào có thể lấy giấy chứng nhận thì đều lấy, cũng tích góp các loại lý lịch thành một xấp thật dày.
Trong số sinh viên tốt nghiệp năm đó, cô tuyệt đối là hạng nhất.
Thấy mạch suy nghĩ càng bay càng xa, Tần Tịch vội vã lắc lắc đầu, xua đuổi những kí ức này ra khỏi đầu.
Những sự việc này đối với cô mà nói, thật sự đã cách mấy kiếp, không cần nghĩ nhiều nữa.
Chẳng qua, Tần Tịch cũng phát hiện ra một chuyện.
Thời gian lần này cô bắt đầu nội dung tiểu thuyết chậm hơn so với hai lần trước.
Hai lần trước, Tần Tịch xuyên vào tiểu thuyết đều là học kì 2 năm nhất.
Trong quá khứ, sau khi lựa chọn Tạ Thiên Thành hay Lạc Phỉ, hệ thống đã yêu cầu cô chuyển chuyên ngành luôn.
Lần này, vậy mà thời gian là khai giảng năm hai đại học, thậm chí cô đã trình đơn xin chuyển chuyên ngành, cũng đã xin rút lại đơn.
Bỏ đi.
Tần Tịch lắc đầu, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Việc này nói với cô cũng không có ý nghĩa gì nữa, điều duy nhất khiến cô vui vẻ là bởi vì việc chuyển chuyên ngành đòi hỏi thành tích của chuyên ngành cũ rất cao, cho nên cô đã kiểm tra thành tích, cuối học kì 1, điểm chuyên ngành của cô vẫn giữ nguyên top 10 của lớp.
Chỉ là hai lần trước, dưới sự hướng dẫn của hệ thống, suy nghĩ đều đặt ở chuyên ngành mới.
Ngoại trừ bài thi cuối kì tốt ra, cô đã bỏ lỡ rất nhiều hoạt động của học viện y học lâm sàng.
Hiện tại cô đã quyết định cố gắng hết sức đi trên con đường này rồi thì sẽ không bỏ qua những việc này.
Lúc Tần Tịch trở lại ký túc xá, trong phòng rất yên tĩnh.
Điều kiện ở đại học A không tồi, kí túc xá rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ.
Phòng bốn người bốn giường, đều là thiết kế theo tiêu chuẩn phía trên giường, phía dưới là bàn học và tủ sách.
Ở giữa kí túc xá còn để một cái bàn lớn, thuận tiện cho các học sinh tụ tập lại trao đổi gắn bó với nhau.
Giường Tần Tịch là cái thứ hai bên trái.
Cô nhìn căn phòng ký túc xá trước đây mình chỉ ở một năm mà có chút hoài niệm.
Hai lần trước, sau khi cô chuyển chuyên ngành thì liền nhanh chóng dọn sang kí túc xá mới.
Hệ thống yêu cầu rất cao, mỗi ngày Tần Tịch đều bận như con thoi, quay không ngừng.
Mỗi ngày đi sớm về muộn, hoàn toàn không có thời gian giao lưu với các bạn cùng phòng.
Hơn nữa bạn học ở kí túc xá mới đều quen biết nhau, đã tự mình chia bè kết phái cả rồi, Tần Tịch vào muộn một năm, nên vốn rất khó hòa nhập với các cô ấy.
Cho nên mãi đến lúc tốt nghiệp, cô cũng không kết bạn với ai cả.
Ngược lại, các bạn cùng phòng này vẫn đều giữ liên lạc với cô mãi đến khi đi làm.
Đường Lăng ở giường đối diện có quan hệ với cô tốt nhất, cô ấy còn lén lút khuyên cô rất nhiều lần, bảo cô không cần quá liều mạng, phải chú ý sức khỏe.
Có lần cô mệt đến nhập viện, cũng là Đường Lăng tới giúp cô truyền dịch, chăm sóc cô mấy ngày.
Tần Tịch nhớ tới những chuyện này, trong lòng trở nên ấm áp.
Khi nãy cô mua bốn ly trà sữa ở nhà ăn.
Đường Lăng thích trà xanh sữa hương nhài thêm trân châu khoai môn.
Âu Dương Nguyệt thường hay nói đùa, nói mỗi ngày đều ngủ chung giường với cô thích dương chi cam lộ(*).
*Dương chi cam lộ: nước cốt được làm từ xoài và sữa kem béo, vừa có vị ngọt ngọt chua chua của xoài vừa có mùi thơm nhẹ và vị béo của sữa, ăn kèm với bưởi và dưa hấu. Vẫn là chè hoa quả nhưng đặc biệt hơn.
Còn có người lớn tuổi nhất ký túc xá các cô, người hay chăm sóc người khác nhất, chị cả Kiều Sơ Hạ thích nhất là trà ô long bạch đào.
Tần Tịch để ba li khác nhau trên bàn của ba người.
Cô quay lại ngồi vào vị trí của mình.
Trên kệ sách bày những cuốn sách chuyên ngành đã dùng một thời gian, những cuốn sách màu xanh nền trắng trong mắt cô cũng đều đáng yêu và thân thương.
Cô tùy ý rút một cuốn sách, lật một trang.
Trước khi Tần Tịch xuyên vào tiểu thuyết vốn là học y học lâm sàng.
Chuyên ngành do cô tự mình chọn, chân ái.
Cho nên mặc dù đã cách hai kiếp, nhưng nội dung trên cuốn sách này vẫn khắc sâu trong đầu cô.
Nhìn lại không hề thấy lạ lẫm.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá mở ra.
Tần Tịch còn đang hoài niệm thì ba người Đường Lăng đã vừa nói vừa cười đi vào.
Lúc thấy cô, ba người không hẹn mà cùng dừng đề tài ban nãy lại.
“Oa!” Âu Dương Nguyệt hoạt bát nhất, nhảy nhót đi tới bàn của mình, “Dương chi cam lộ của tớ! Bảo bối Tiểu Tịch, cậu thật ngọt ngào!”
Đường Lăng cầm lấy ly kia của mình.
Cô ấy vươn tay vén tóc, quay đầu về hướng Tần Tịch.
Bình thường Đường Lăng có quan hệ tốt nhất với Tần Tịch, nhưng lần này lại không chủ động mở miệng nói chuyện với cô.
Kiều Sơ Hạ là người lớn tuổi nhất ký túc xá, cũng luôn là chị cả hiểu lòng người nhất.
Cô ấy nhìn Đường Lăng, rồi lại nhìn Tần Tịch, chậm rãi đi đến cầm ly trà sữa của mình, lắc lắc rồi cười với Tần Tịch, nói: “Cảm ơn Tiểu Tịch.”
Cô ấy lại nói với Đường Lăng: “Vừa nãy chẳng phải cậu còn ồn ào muốn đi uống trà sữa sao? Tiểu Tịch đúng là hiểu cậu.”
Tần Tịch biết Đường Lăng khó chịu điều gì.
Bạn tốt của cô để mái tóc ngắn, cao nhất trong bốn người các cô.
Dáng người cao gầy, bình thường ăn mặc, trang điểm cũng tương đối trung tính.
Nhưng là một cô gái nhìn vào có chút soái khí, lại cẩn thận và quan tâm người khác không ngờ.
Tần Tịch nhớ lại hai kiếp trước bản thân chọn Tạ Liên Thành hoặc Lạc Phỉ, cuối cùng người cho cô nhiều ấm áp nhất, luôn là Đường Lăng này.
Đường Lăng là người bạn tốt nhất của cô.
Là tri kỉ.
Cô ấy cũng biết thứ cô thật sự thích là gì.
Cho nên bất kể là lần nào, Đường Lăng cũng đều rất phản đối việc cô chuyển chuyên ngành.
Tần Tịch đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Lăng, hốc mắt cô có chút nóng lên, mũi cay cay.
“Lăng tử.” Cô dang cánh tay, có chút cố chấp mà ôm Đường Lăng cao hơn mình nửa cái đầu vào lòng.
Tần Tịch hít sâu một hơi, cố đè ép vị chua chát trong lòng xuống.
“Tớ không chuyển chuyên ngành nữa!” Cô nhỏ giọng, nói bên tai Đường Lăng.
“Cái gì?!” Đường Lăng ngẩn người.
Cô ấy duỗi tay bắt lấy bả vai Tần Tịch, có chút kích động mà đẩy cô ra một chút.
Đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm Tần Tịch: “Cậu mới vừa nói gì cơ?”
“Tớ……” Tần Tịch nhìn biểu cảm đáng yêu của Đường Lăng giống như con mèo, không nhịn được cười “phì” ra tiếng, “Tớ không chuyển chuyên ngành nữa!”
Cô gằn từng chữ một mà nhắc lại.
“Thật sao?!”
Lần này không chỉ Đường Lăng, cả Âu Dương Nguyệt và Kiều Hạ Sơ cũng vây quanh lại.
“Bảo bối Tiểu Tịch, oa! Tốt quá rồi!” Âu Dương Nguyệt nhiệt tình cởi mở, lập tức ôm chặt Tần Tịch một cái, “Tớ còn lo các ghi chú, trọng điểm và đề thi thử, nhưng bây giờ có làm sao đâu! Cậu không đi thật là tốt quá đi!"
Âu Dương Nguyệt lập tức nói: "Đêm nay tớ mời khách, chúng ta đi vào thành ăn ngon!"
Khu mới của Đại học A nằm ở vùng ngoại ô thành phố A, cách trung tâm thành phố khoảng 40 phút đi xe.
Cho nên sinh viên đại học A nói đi đến nội thành, sẽ luôn dùng cách nói giỡn "vào thành" như vậy.
Nhà Âu Dương Nguyệt rất giàu.
Cô ấy là con gái duy nhất, cha mẹ nuông chiều nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Nhưng trên người cô ấy không có một chút thanh nhã nào của đại tiểu thư, ngày thường cũng mặt mày tươi cười cùng Tần Tịch các cô đi ăn ở nhà ăn.
Tần Tịch mua cho cô ấy ly trà sữa mười lăm tệ, cô ấy cũng vui vẻ hài lòng mà uống, lúc mọi người cùng nhau bàn về mua đồ giảm giá cũng tích cực hơn ai khác.
EQ của Âu Dương Nguyệt rất cao, đôi khi cô ấy cũng sẽ mời mấy người ký túc xá ăn một bữa lớn giống như vậy, nhưng chưa bao giờ cho người khác cảm giác không dễ chịu.
Cô ấy mới mở miệng, ba người khác, bao gồm cả Tần Tịch cũng cười.
“Vậy cảm ơn cậu nhé.” Tần Tịch ôm lại cô ấy một cái.
Trong lòng cô thổn thức, hoá ra bản thân cô đã từng bỏ lỡ nhiều thứ tốt đẹp như vậy.
“Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ cũng ôm Tần Tịch một cái.
Cô ấy là chị cả của kí túc xá, suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Kiều Sơ Hạ cẩn thận nhìn cô: “Đã quyết định kỹ chưa? Ở chỗ thầy Ngụy nói xong rồi hả?”
“Ừ.” Tần Tịch gật đầu, “Đơn xin đã được thầy Ngụy hủy rồi, tớ không đi nữa!”
“Thật tốt quá!” Kiều Sơ Hạ lúc này mới hoàn toàn yên tâm, “Thầy Ngụy chắc chắn vui chết đi được rồi!”
Cô ấy nhếch miệng hơi hơi mỉm cười: “Thầy ấy cứ nhắc tớ mãi, bảo tớ khuyên cậu ở lại. Tớ cũng đã khuyên cậu, cậu lại cố chấp như vậy… Tớ cũng hận không thể ừm trẻ con không nghe lời, đánh một trận là được!”
“Hạ Hạ.” Tần Tịch cười cười với cô ấy.
“Được rồi! Đừng nói cái gì hết!” Âu Dương Nguyệt dựng một đầu ngón tay lên, “Tớ biết có một nhà hàng xoay ở tầng trên cùng của khách sạn, phong cảnh rất đẹp, đồ ăn cũng cực kỳ ngon! Hiện tại chúng ta bắt xe vào thành, đi dạo xung quanh, buổi tối đi ăn chỗ này!”
Cô ấy khí phách mà tuyên bố: “Buổi tối lại đi hát karaoke, dù sao ngày mai là thứ bảy, chúng ta cứ ở nội thành một đêm! Tất cả đều là tớ mời khách! Chúc mừng bảo bối Tiểu Tịch của chúng ta lạc đường biết quay lại, trở về cho các chị ôm ấp!”
“Cậu là chắc muốn chúc mừng cho bốn năm thi học kì đều không rớt chứ gì?” Kiều Sơ Hạ cười lắc đầu.
“Đừng có để ý làm gì!” Âu Dương Nguyệt quay người chỉ vào cửa ký túc xá, vui vẻ mà tuyên bố: “Xuất phát! Đi đu đưa nào!”
Bốn người mỗi người một ly trà sữa trong tay, vừa cười vừa nói đi đến cửa Tây của trường học cách kí túc xá gần nhất.
Lúc này là thời gian nghỉ trưa, trong vườn trường không có nhiều học sinh lắm.
Còn có không ít học sinh đã ở hội trường chờ đợi, Tạ Liên Thành sẽ diễn thuyết ở đó vào chiều nay.
“Các cậu có nghe nói không?” Âu Dương Nguyệt đi đi, quay đầu về phía sau nhìn Tần Tịch: “Tạ Liên Thành kia muốn về trường đó.”
Cô ấy chớp chớp mắt nhìn Đường Lăng và Tần Tịch đang sánh bước: “Chính là người tốt nghiệp hai năm trong truyền thuyết, vẫn cứ mạnh mẽ chiếm ngôi vị giáo thảo, máy bay chiến đấu Tạ Liên Thành trong các giáo thảo đã trở về trường đó!”
“Nếu không, chúng ta đi xem anh ấy trước rồi hẵng đi tiếp?” Âu Dương Nguyệt cười hì hì hỏi.