Lúc rời khỏi đoàn làm phim, tâm tình của Đào Ngôn Hề rất tốt, đến nỗi An Ngọc Vinh nói cái gì, cô hoàn toàn không quan tâm.
“Chủ nhân, có chuyện gì vui hay sao?” Tiểu Yêu có thể cảm thấy cảm xúc của chủ nhân nhà mình đang vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Yêu, anh trai trong thế giới này, thật sự quá thú vị.” Giọng nói Đào Ngôn Hề trong trẻo mang theo vẻ hưng phấn đến run rẩy, rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được loại cảm giác này.
Đào Ngôn Hề đương nhiên có thể nhìn ra Tống Thanh Liên là đang diễn kịch, ngay từ khi cô bước vào đoàn làm phim trở đi, Tống Thanh Liên đã bắt đầu đóng kịch.
Bắt đầu từ việc ngồi đó, phảng phất như ngăn cách toàn bộ thế giới, toát ra sự cô độc để hấp dẫn cô, sau đó cố ý lộ ra nhan sắc gần như hoàn mỹ, lại đến ánh mắt tràn ngập khát vọng kia khi nhìn về phía An Ngọc Vinh, chậc chậc, ai nói Tống Thanh Liên chỉ là bình hoa di động chứ?
Kỹ thuật diễn này, có thể dễ dàng đánh bại An Ngọc Vinh trong vài phút đấy có được hay không!
Sau một hồi trò chuyện, điều duy nhất chân thật ở Tống Thanh Liên, đại khái chính là dã tâm trần trụi kia của anh.
“Gần đây bên đạo diễn Mạnh có phải đang muốn tiến hành tuyển diễn viên cho phim mới đúng không?” Đào Ngôn Hề hỏi trợ lý của mình.
Trợ lý gật đầu nói: “Đúng vậy, bà chủ.”
Đào Ngôn Hề gật đầu, “Đi chào hỏi cùng người bên kia, để bọn họ cho Tống Thanh Liên thử vai, nói tôi sẽ đầu tư cho bọn họ một trăm triệu.”
Trong mắt trợ lý của xẹt qua một tia kinh ngạc, đương nhiên anh ta biết nhân vật tên là Tống Thanh Liên này, một bình hoa có dáng dấp rất đẹp, nhưng bình hoa chính là bình hoa, thế mà bà chủ lại bảo anh ta đi chào hỏi với đạo diễn Mạnh sao?
Phải biết là đạo diễn Mạnh đã từng nhận được giải Oscar cho phim điện ảnh xuất sắc nhất, hơn nữa nghe ý tứ của bà chủ, chỉ sợ không phải là chỉ muốn thử vai, mà nhất định là muốn cho Tống Thanh Liên kia vai diễn nào đó.
Trong lòng trợ lý kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn là đồng ý.
Chuyện của bà chủ, còn chưa tới phiên mấy nhân vật nhỏ bé như bọn họ tới bàn luận.
Lúc này, điện thoại di động của Đào Ngôn Hề đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi từ số lạ.
Nhưng Đào Ngôn Hề biết rõ người gọi điện thoại đến là ai, ngoại trừ Tống Thanh Liên, cô nghĩ không ra người thứ hai.
Đào Ngôn Hề nhấn xuống nút trả lời, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên môi nở một nụ cười chắc thắng.
“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Giọng nói đặc trưng của Tống Thanh Liên vang lên bên đầu kia điện thoại.
“Hai năm.” Anh nói ra khoảng thời gian, đây là mục tiêu mà anh tự đặt cho mình, trong vòng hai năm, Đào Ngôn Hề cho anh tài nguyên, mà anh muốn mượn những tài nguyên cá nhân này leo lêи đỉиɦ vinh quang, nếu như không thành công, chỉ có thể nói là do anh bất tài.
Có điều, Tống Thanh Liên cũng không cảm thấy anh không có tài, điều mà anh cần, chỉ là một cơ hội mà thôi.
Đào Ngôn Hề lập tức hiểu rõ ý tứ của Tống Thanh Liên, điều đó có nghĩa là Tống Thanh Liên đồng ý bị cô bao dưỡng hai năm.
Trái lại Tống Thanh Liên rất thông minh, trong vòng hai năm, cô cho anh tài nguyên, hai năm sau đó, nếu anh lên như diều gặp gió, hoàn toàn có thể một cước đem cô đạp bay, kế hoạch này thực sự là hoàn mỹ.
“Được.” Có điều, bất luận như thế nào, cô cũng phải đồng ý.
Cứ như vậy, việc bao dưỡng đã được quyết định.
Nếu đã xác định quan hệ bao nuôi, Đào Ngôn Hề xem như kim chủ đương nhiên là sẽ không bạc đãi anh trai mình.
“Qua mấy ngày nữa sẽ có đạo diễn Mạnh bên kia mời anh đi thử vai.”
Tống Thanh Liên lên tiếng “Được”, nếu Đào Ngôn Hề đã cho anh cơ hội này, anh nhất định sẽ nắm bắt thật tốt.
“Hôm nay tôi sẽ cho người đến đưa kịch bản cho anh, anh có thể cân nhắc thật kỹ mình muốn chọn nhân vật nào.”
Tống Thanh Liên hiểu rõ, ý của những lời này chính là bất kể anh muốn diễn nhân vật nào, chỉ cần anh đi thử vai, nhất định có thể đoạt được.
Cái đùi anh ôm lần này, quả nhiên là không tầm thường.
Tống Thanh Liên hơi cong khóe môi, nếu đã như vậy, tại sao không đánh cược lớn một chút?