Hệ thống đúng lúc xuất hiện, an ủi: 【 đừng sợ, là Trần Diên, hắn sẽ không làm hại ký chủ. 】
Nghe thấy cái này tên, trái tim treo lơ lửng của Tuyết Úc cũng ổn định lại.
Cậu biết người này.
Cha của nguyên chủ tên là Bùi Dĩ Hoàn, một lần hai cha con cãi nhau, nguyên chủ liền mang theo tiểu tình nhân của mình ra ngoài ở.
Bởi vì Bùi Dĩ Hoàn đã đống băng tài khoản của nguyên chủ, nên thiếu niên chỉ có thể dùng được một ít tiền mặt còn sót lại, tìm đại một căn chung cư nhỏ để ở.
Hai người không ai chịu thua ai, cái tôi rất lớn, nhưng rốt cuộc cũng là bậc cha mẹ, Bùi Dĩ Hoàn không đích thân đi tìm nguyên chủ, nhưng sẽ sai khiến thuộc hạ là Trần Diên đi tìm, cách một đoạn thời gian sẽ tới thăm.
Xem cậu đã chết hay chưa hả.
Có chịu xin lỗi hay không chứ gì.
Bên trong xe, người đàn ông tựa lưng vào ghế, rút ra một tờ khăn giấy ướt chà lau tay, vô cùng cẩn thận.
Thật giống như chạm vào Tuyết Úc, sẽ bị dính vi khuẩn gì vậy.
Vì thuận tiện cho công việc, người đàn ông cắt trọc đầu, làn da màu đồng, trên khuôn mặt có vết thương còn mới, thân hình cao lớn vạm vỡ.
Tuyết Úc ngồi bên cạnh hắn, có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Chẳng qua hiện tại cậu đã biết thân phận của Trần Diên, nên không còn sợ hãi nữa, ai sẽ sợ thuộc hạ của mình chứ?
Cậu cúi đầu nhìn eo mình.
Tay của Trần Diên rất to, lòng bàn tay còn có lớp chai mỏng, lúc ôm cậu còn dùng sức, làm cậu rất đau.
Lau tay xong, cuối cùng Trần Diên cùng nhìn thiếu niên, mở miệng nói: “Lão gia hỏi cậu đã nghĩ thông suốt chưa, có muốn trở về hay không?”
Tuyết Úc ngước mắt, lạnh nhạt liếc Trần Diên một cái, ánh mắt kia rất khó đoán, giống như đang nhìn một chú chó không nghe lời, Trần Diên bị nhìn đến nhíu mày.
“Trần Diên, thái độ của một người đầy tớ với cậu chủ của mình là như vậy sao?”
Khuôn mặt tiểu thiếu gia lạnh băng, giọng nói lạnh lùng, ý tứ chỉ trích rất rõ ràng.
Sắc mặt Trần Diên liền trầm xuống: “Tôi sợ cậu sẽ chạy mất.”
“Tôi muốn chạy hay không là chuyện của tôi, tôi biết cha tôi tín nhiệm anh, nhưng như vậy thì sao, tôi cũng là chủ của anh mà. Lần sau muốn nói chuyện với tôi, thì điều chỉnh lại thái độ của mình trước đi.”
Tuyết Úc thấy sắc mặt Trần Diên đen thui, vẫn còn thấy không đủ, tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Có nghe thấy không?”
Giọng nói cao cao tại thượng, bên trong xe yên lặng như tờ.
Tài xế ngồi ở ghế phía trước, trái tim đập bùm bùm, vô cùng lo lắng, mà phản ứng của Trần Diên càng làm hắn bất an hơn, gương mặt căng cứng, gân xanh giật giật.