Đối với hoàng thất mà nói, tán lá vươn cành, nối dõi tông đường đương nhiên là chuyện trọng yếu nhất, bây giờ ngoại trừ Hoàng Thái Nữ ra, các Hoàng Nữ khác đều đã có người thừa kế, ngay cả Du Thân Vương chỉ sinh toàn lang quân, chưa có đại vương nữ nào nhưng cũng mạnh hơn Nam Cung Thuần Hi rất nhiều, điều này tự nhiên khiến Nữ Hoàng bệ hạ phải lo lắng.
Thấy bệ hạ sốt ruột như vậy, Dương Trắc Quân trước giờ luôn dịu dàng ân cần, giỏi đoán lòng người không khỏi mỉm cười, bàn tay chậm rãi vuốt ve thân thể mỹ nữ để nàng cảm thấy dễ chịu hơn: "Chẳng lẽ bệ hạ đã quên bốn chữ công tâm là thượng sách rồi sao? Tình cảm của Thái Nữ và Tiêu Vương phu rất sâu đậm, nếu Tiện Nhi ra tay dùng loại mưu kế kia, chắc chắn Thái Nữ sẽ thụ thai dòng dõi, nhưng Tiện Nhi sợ Thái Nữ ghi hận rồi giận lây sang bệ hạ nữa. Đương nhiên mẫu nữ sẽ khó mà xảy ra hiềm khích, Tiện Nhi chỉ sợ Tiêu Vương phu khó chịu xong lại thêm mắm dặm muối đi đồn thổi linh tinh, đến lúc đó danh dự của bệ hạ sẽ bị hao tổn… Còn không bằng từ từ dỡ bỏ sự phòng bị của Thái Nữ…"
Từ khi phụ thân Hứa Hoàng Phu của Hoàng Thái Nữ qua đời, người được sủng ái nhất trong hậu cung là Dương Trắc Quân, Nữ Hoàng tuy tức giận nhưng cũng chỉ định trừng phạt Dương Tiện Nhi, không định giận lây sang Dương Trắc Quân, nhưng bây giờ nghe nam nhân giải thích, mỹ nữ lại không nhịn được cười khẽ một tiếng, những ngón tay mảnh khảnh kia càng không ngừng xoa nhẹ vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn: "Ngươi người này... lúc nào cũng mưu mô như vậy, nếu như trước kia thần tử hầu quân ở hậu cung đều có năng lực như ngươi, trẫm cũng có thể an tâm rồi... Á ~"
Nghe nam nhân giải thích xong, Nữ Hoàng bỗng nhiên như hiểu ra gì đó, cố tình bật cười trêu chọc hắn, không ngờ nam nhân lại đẩy nàng xuống giường rồng. Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia hiện lên một tia mê hoặc, Dương Trắc Quân vừa chậm rãi cởi y phục của Nữ Hoàng, vừa mập mờ không thôi nói: "Nếu bọn hắn cũng như vậy… Thì bệ hạ còn sủng thần nữa không?"
Bàn tay to lớn của nam nhân vừa xoa vừa nắn bầu ngực nàng, hô hấp của mỹ nữ dần dần có chút gấp gáp, khuôn mặt kiều diễm thanh tú kia cũng càng ngày càng đỏ bừng, ánh mắt nóng rực nhìn nam nhân trước mắt, mỹ nữ không khỏi thở hổn hển: "Bọn hắn cũng không dám làm càn như thế… Ưm ~ Dương lang, để ta nếm thử đầu lưỡi của ngươi..."
*
"Ưm a ~ A Diễn ~ Ngươi, ngươi đừng móc nữa á ~" Bị buộc phải ngồi trên đùi nam nhân, để hắn tùy ý luồn ngón tay vào trong lần mò tiểu huyệt của mình, mỹ nhân chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại sợ nam nhân phát hiện ra gì đó, Nam Cung Thuần Hi đành phải khó khăn đẩy hắn ra, nhưng nàng càng xô đẩy, nam nhân lại càng siết chặt hơn, ngón tay của hắn cũng không ngừng đút ra đút vào tiểu huyệt của nàng, cố ý cọ xát vào lớp thịt mềm bên trong, thật sự làm người khác vô cùng xấu hổ, mỹ nhân đành phải đỏ bừng mặt cầu xin hắn mau chóng dừng lại.
Nghe âm thanh rêи ɾỉ mê hoặc của tiểu thê chủ, ngón tay Tiêu Diễn càng không ngừng vuốt ve chơi đùa tiểu huyệt ấm áp khít chặt kia, làm sao hắn có thể buông nàng ra? Thê chủ của hắn xinh đẹp như vậy, tính tình dịu dàng quyến rũ, Nữ Hoàng bệ hạ còn có thành kiến với mình, lúc nào nàng tiến cung, nam nhân cũng cảm thấy nôn nóng bất an, hôm nay phải nhịn dục hỏa cả ngày không được giải toả, lúc này hắn không chịu nổi nữa, trực tiếp phát tiết lên thân thể yêu kiều của nàng!
Nghĩ đến đây, nam nhân nhả đầu nhũ hoa lúc này đã bị cắn liếʍ đến sưng tấy ra, sau đó giữ lấy cằm Nam Cung Thuần Hi, chặn môi nàng không ngừng hôn mυ'ŧ, một mặt dùng sức hôn mỹ nhân, mặt khác lại móc cây côn ŧᏂịŧ to dài của mình ra, hung hăng đói khát không ngừng cọ sát vào bên đùi nàng, côn ŧᏂịŧ to lớn thô dài bị cương đến mức sắp nổ tung, nóng hổi như lửa, thật sự làm cho nàng rất sợ hãi!
"Đừng mà ưm ~"