Chương 2
Không biết từ lúc nào, náo nhiệt tiếng người dần dần yên tĩnh lại, trên sân khấu chỉ còn lại ban nhạc, vẫn như cũ hết sức hát to.
Hai người đàn ông trẻ tuổi dung mạo xuất chúng, da kề da, hơi thở hòa quyện, giống như hai con rắn xinh đẹp, quấn chặt vào nhau, không ngừng quấn lấy nhau.
Cảm giác ngứa ran, nhiệt độ thiêu đốt của cơ thể và lòng bàn tay bị giam cầm.
Hạ Diễn đầu óc trống rỗng, trong mắt như phủ một tầng sương mù, lông mi ướŧ áŧ, mãi cho đến Đồ Hi mới buông ra, an ủi cậu: "Diễn Diễn, thở đi "
Cậu mới kịp phản ứng, thở hồng hộc.
Ghi nhớ thiết lập nhân vật, cố gắng hít thở đều đặn, Hạ Diễn nhếch khóe môi, nở một nụ cười tùy ý, uể oải nói: “Bảo bối thật nhiệt tình ”
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, ngoại trừ Đồ Hi đang chăm chú quan sát, không ai có thể nhìn ra sự hoảng sợ ẩn chứa trong mắt cậu.
"Ha….." Có người cười lên.
Nó giống như cục đá ném vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng.
Mọi người lần lượt nuốt nước bọt, cười lớn, bọn họ giấu giếm sự thật trong một câu nói đùa, nói đùa:
"Hahahahaha, anh Hạ, hai người hôn giỏi quá, tôi cũng thấy xấu hổ. "
“Mẹ kiếp, có người yêu thì ghê gớm a! "
"Anh Hạ, anh đừng thiên vị người này hơn người kia! Nào, chúng ta cũng hôn một cái đi "
Bầu không khí vẫn như thường ngày, Hạ Diễn không chút lưu tình thở phào nhẹ nhõm, đẩy người đàn ông đi tới trước mặt mình ra, cười mắng: “Đi đi, Hi Hi là vợ của tôi, mấy người là cái gì? "
Người đàn ông bị mắng cũng không tức giận, ngược lại còn cười đùa nói: "Khuôn mặt của tôi, dáng người này... Tôi có thể đứng trong top 10 nếu vào trong làng giải trí, miễn phí cho hôn , anh còn không vui "
Hạ Diễn: "Ngươi đứng trong top 10? Vậy tôi có thể đứng đầu."
"Tôi không tin trừ khi anh cho ta xem cơ bụng."
“Cút ” Hạ Diễn tránh đi bàn tay vươn ra của hắn, duỗi ra hai chân dài, giẫm lên bụng của hắn, chặn lại cú vồ của hắn, “Ngươi thứ mười, đừng hòng lợi dụng ta.”
Một tia sáng vàng lạnh lẽo vụt tới, chiếu thẳng vào một bên mặt của Hạ Diễn.
Bởi vì nụ hôn đầu tiên quá mãnh liệt, có chảy nước mắt sinh lý, dẫn đến khóe mắt đỏ hoe, giống như bôi phấn hồng, lưu lại một màu mơ hồ trên làn da trắng như tuyết.
Cậu đẹp, quyến rũ nhưng cực kỳ đơn thuần đến cực điểm.
Cậu vẫn coi bọn họ như anh em, nhưng không biết mấy người anh em này có tư tưởng gì xấu xa.
Ngay cả khi cách qua đôi giày, người đàn ông cũng cảm thấy bàn chân trên bụng nóng lên lạ thường, cơ bụng không khỏi kích động.
Hạ Diễn: "??? "
Hệ thống không khỏi than thở: 【 cậu thật mê hoặc! 】
[……】
【Nào, tôi tin vào kỹ năng diễn xuất của cậu 】 hệ thống thương tiếc cho kí chủ bị mắc bệnh sợ xã hội một giây.
【……】
Hạ Diễn cả người tê liệt.
Cậu dùng chân giẫm lên hai lần, giống như đang trêu chọc: “Được, đừng làm loạn ”. Nói xong, cậu vội vàng thu chân lại ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, Hi Hi, chúng ta cùng đi đi ”
"Tốt "
Cuối cùng cũng xong, Hạ Diễn nóng lòng muốn về nhà.
Đồ Hi là một người nổi tiếng với khuôn mặt rất dễ nhận biết, rất nhiều người trong quán bar biết anh, một số người mới đến không biết gì đã lấy điện thoại di động ra và muốn chụp ảnh, họ chưa kịp tập trung thì đã bị người bạn mang đến ấn xuống.
"Quy định đầu tiên của "Dạ Mị " là không được phép chụp ảnh ". Người bạn mặt lạnh lùng nói: "Không tuân theo quy định thì cút ra ngoài."
“Chờ đã, thực xin lỗi ”. Người mới đến nhìn chung quanh, thấy chung quanh mọi người đều chán ghét nhìn mình, bảo vệ cách đó không xa đang muốn tiến đến, cổ họng khô khốc, hoảng sợ đem điện thoại thu hồi, "Tôi quên mất ".
Thấy hắn ngoan ngoãn, người bạn đi cùng mới thả lỏng sắc mặt: "Anh nhìn thấy ghế dài bên phải nam nhân sao?"
"Có chuyện gì với anh ta vậy? "
“Liễu Kim Dạ, ông chủ của Dạ Mị ”. Người đàn ông thấp giọng nói: “Hắn cũng là thiếu gia của Liễu gia, ngươi dám chụp ảnh bạn hắn, không muốn sống nữa ”.
Quán bar là một hệ thống thành viên và tất cả những ai có thể vào đều rất giàu có.
Bản thân người mới cũng có công ty nhỏ, có thể kết bạn tiến vào đây, nếu đắc tội với Liễu gia, bị đối phương trừng phạt, cũng không ai đứng ra bênh vực.
Không! Không chỉ họ Liễu.
Vào đây chơi, ai muốn bị người khác chụp ảnh? Nếu anh ta nhấn nút chụp, không có nhà họ Liễu ra tay, anh ta sẽ trở thành cái gai trong mắt các thành viên trong quán bar.
Người mới đến há hốc mồm khi nghĩ đến điều này.
Anh ta cảm kích nhìn bạn mình: “Cảm ơn.”
“Cũng là lỗi của tôi, tôi không nói rõ trước với bạn”. Người bạn rộng lượng xua tay.
"Nhưng mà... Đồ Hi bên cạnh là ai? Anh ta thật sự ....." Người mới đến không tìm được từ nào để diễn tả, vắt óc suy nghĩ chỉ có thể thốt ra hai chữ: "Xinh đẹp ".
"Bạn ở trên mạng xem qua, Hạ Diễn ".
"??? "
“Thật không thể tin được đi ”. Người bạn nhấp một ngụm rượu đỏ, “Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi cũng giống như bạn, mấy cái thấu kính hỏng kia căn bản không chụp được sức hút của người ấy ”
"Hạ Diễn có hay đến đây không? "
"Khách quen quán bar, đến đây không cần báo trước."
"..." Người mới tới cũng nâng ly giả trang uống một ngụm, "Mà này, quán bar này hội viên hàng năm là bao nhiêu a? Tôi cũng muốn một cái ".
"Chậc! Nếu là vì Hạ Diễn, khuyên anh đừng nghĩ nữa, ai trong quán bar không liếc mắt nhìn cậu ta? Lấy chút điều kiện của chúng ta mà tranh giành làm gì?"
...
…………
Nhiệm vụ 3 chưa được hoàn thành.
Hệ thống không tìm ra nguyên nhân, vì vậy Hạ Diễn chỉ có thể đặt nó sang một bên và chuyển sang nhiệm vụ thứ 4 - vạch trần mối quan hệ của cậu với Đồ Hi.
Trong quán bar có khá nhiều người, cậu cũng đã giới thiệu danh tính bạn trai của Đồ Hi cho bạn bè của mình.
Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Vậy thì, lần tiếp xúc này...nhớ đến địa vị nghệ sĩ của cậu và Đồ Hi, rõ ràng là có ý nghĩa khác.
Đồ Hi vừa giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, từ một lưu lượng chuyển sang làm diễn viên, tất nhiên, hắn vẫn có rất nhiều người hâm mộ, và việc công khai mối quan hệ của hắn chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến sự nghiệp, nhưng không nhiều .
Đồng thời, nếu người tiết lộ mối quan hệ của hắn với một kẻ cặn bã.
— Ví dụ như bản thân cậu.
Ước chừng sẽ có một làn sóng điểm đồng tình, càng làm tăng độ gắn bó của fan, sau khi Đồ Hi chia tay với cậu và đến với nam chính công, vết nhơ cuối cùng sẽ biến mất.
Cái gọi là chết sớm sớm đầu thai, lúc đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới đất, Hạ Diễn lén lút lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn tốt: [Giang hồ khẩn cấp! ! ! 】
Liễu Kim Hào: [ Sao vậy? 】
【Tìm một người đáng tin cậy và đến bãi đậu xe ngầm để chụp một bức ảnh thân mật của Đồ Hi với tôi. 】
Liễu Kim Hào: [? ? ? 】
【Làm ơn, điều này rất quan trọng với ta. 】
【...OK, tôi sẽ xuống ngay. 】
Thang máy có rất nhiều không gian, để tránh Đồ Hi nhìn thấy các bản ghi trò chuyện, Hạ Diễn đã cố tình giả vờ say rượu và dựa đầu vào tường để tránh tầm nhìn của anh.
Còn Đồ Hi thì không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng đang nhìn điện thoại.
Hai người đến bãi đậu xe ngầm mà không gặp sự cố gì.
Trong thế giới nhỏ bé này, Hạ Diễn chỉ là một nghệ sĩ hạng ba nho nhỏ, trong tay có ít tiền và một chiếc ô tô tương đối bình dân, một chiếc Audi màu đen bình thường.
Đồ Hi khác biệt, đẳng cấp giàu có, có gara ô tô sang.
Đặc biệt hôm nay, một chiếc Ferrari màu đỏ, cực kỳ không hợp với khí chất của anh, lặng lẽ ở bên cạnh chiếc Audi màu đen.
Hạ Diễn không khỏi phàn nàn với hệ thống: [Anh ta là một ngôi sao lớn, mà sao anh ta không lo lắng về việc bị paparazzi bắt gặp khi đến quán bar lái một chiếc xe nổi bật như vậy. 】
Hệ thống: [ bắt được là vừa lúc, không cần cậu làm. 】
【…】Có lý đấy.
“Hôm nay em uống rượu nên không thể lái xe.” Đồ Hi lấy chìa khóa xe ra, “Anh đưa em về.”
Hạ Diễn vẫn đang suy nghĩ về nhiệm vụ, vì vậy cậu đương nhiên không chịu rời đi lúc này. Khi cậu quay mặt với Đồ Hi, cậu trông giống như một công tử phong lưu tùy ý.
Cậu tiến lên một bước, quàng tay qua vai Đồ Hi, trìu mến nói: “Vừa mới gặp nhau, chẳng lẽ liền như vậy liền tạm biệt sao?”
Bản thân Hạ Diễn không có thói ở sạch.
Kiếp trước cậu cũng có mấy huynh đệ tốt, ra ngoài chơi thường khoác vai nhau sờ soạng cơ bụng, tư thế này đối với cậu không có gánh nặng.
Lý do khiến Triệu Văn Hàm bị đẩy ra là bởi vì ... Triệu Văn Hàm thực sự thèm thân mình của cậu!
Khi nghĩ đến điều này, cậu cảm thấy khó xử.
Nhưng Đồ Hi thì khác.
Nam chính chịu thuộc về nam chính công, tuyệt đối không thể cùng pháo hôi phát sinh quan hệ nhiều hơn một nụ hôn, hệ thống nói cho cậu biết, đây là tiểu thế giới thiết luật.
Mặc dù Hạ Diễn đã theo đuổi Đồ Hi trong nửa năm, nhưng luôn coi anh như một người anh em.
Ngoại trừ nụ hôn vừa rồi...
Vớ vẩn! Tai nạn, quên đi.
“Diễn Diễn không muốn xa ta sao?” Đồ Hề đỡ lấy tay trên vai, nghịch ngón tay đối phương, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay đối phương.
Hạ Diễn thân thể tê dại, cảm thấy kỳ quái: "Đương nhiên, ngươi quay phim quá bận rộn, chúng ta đã lâu không gặp."
"Vậy không bằng... Diễn Diễn hôm nay đến nhà ta?"
"??? " Hạ Diễn trợn tròn mắt, suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm của mình.
Đồ Hi: "Chúng ta hẹn hò bao lâu rồi? "
"…sáu tháng."
"Thì ra là lâu như vậy! ” Đồ Hi cong môi, đôi mắt màu nâu sẫm giống như màu hổ phách trong suốt dưới ánh đèn rực rỡ, sạch sẽ sáng sủa, nhưng lời anh nói lại hoàn toàn khác với khí chất của anh, “Người trưởng thành kết giao, đã đến lúc tiến thêm bước nào đó ”.
Hạ Diễn: [Hệ thống, giúp đỡ! ! ! 】
Hệ thống cũng rơi vào hỗn loạn: [Không, không, nam chính chịu nên là một thiếu niên ngây thơ và dịu dàng, ngay cả khi nắm tay cũng đỏ mặt! 】
【 chúng ta nên làm cái gì bây giờ? 】
【Không có gì. 】 Hệ thống không xác định: 【 tiểu thế giới ý chí sẽ không cho phép loại chuyện này, nhất định có ngoài ý muốn đánh gãy cậu 】
Hạ Diễn nhìn xung quanh, tìm kiếm điểm ngoài ý muốn.
Cậu vẫn không trả lời, Đồ Hi siết chặt tay cậu, nhẹ giọng hỏi: “Diễn Diễn, ngươi đang tìm gì vậy? ”. Tại sao lại muốn trốn tránh câu hỏi của anh?
Rõ ràng là vẫn mỉm cười, nhưng khí chất xung quanh anh đã thay đổi đáng kể.
Như biển gầm, lao về phía cậu.
"Tôi. . . " Hạ Diễn hô hấp không ổn định, muốn rút tay lại không được, trên mặt thậm chí lộ ra một tia hoảng sợ khó có thể nhận ra.
Ngay khi cậu nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, một giọng nói cắt ngang bọn họ.
"Hả? Sao hai người vẫn chưa đi về sao? ". Người đàn ông bước ra từ trong bóng tối cao khoảng 1,9 mét, làn da màu đồng khỏe mạnh, tóc cắt ngắn, tay áo ngắn màu xám mỏng, cơ bắp cường tráng không thể che giấu được, hormone đã bùng nổ.
Hạ Diễn vui mừng khôn xiết: "Liễu Kim Hạo, tại sao ngươi lại xuống đây? Không chơi nữa? ".
"Ngươi đi rồi, để ta một mình có ích lợi gì, thật nhàm chán". Lưu Kim Hạo cười sáng lạn, "Vừa vặn, nhà chúng ta tiện đường, ta đưa ngươi trở về ".
Sắc mặt Đồ Hi tối sầm lại, anh nhìn hắn.
**** Lần đầu mình edit truyện nên cảm ơn mọi người ủng hộ, có sai sót gì mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nhé, trái tim tui yếu đuối lắm [ ^~^ ]