Chương 1:
Thủ đô tháng sáu đã nóng bức.
Màn đêm dày đặc bao trùm khắp không gian, quán bar nằm ở trung tâm thành phố đang trong thời kỳ sôi sục, ánh đèn đủ màu nhấp nháy, tiếng nhạc sôi động DJ dội vào màng tai.
Nam nữ xoay người ở trung tâm, tứ chi cọ xát lẫn nhau, quyến rũ mơ hồ.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, sẽ tìm thấy ánh mắt của họ không nhìn về phía những người đứng gần mà luôn hướng về phía bên trái, thỉnh thoảng trộm ngắm vào một thanh niên.
"Mẹ kiếp, Triệu Văn Hàm cũng thật may mắn. Đã quyến rũ được Hạ Diễn chỉ sau ba lần gặp gỡ ”. Một người đồng tính nam đẹp trai đang phẫn nộ nói to, "Tôi đã ngồi đợi ở đây hơn ba tháng. "
Bạn thân gay bên cạnh cũng lộ vẻ ghen tị: “Trong vòng một tuần nữa, Hạ Diễn nhất định sẽ đá anh ta. Lần sau chú ý, đừng để người khác vượt lên trước ".
Hầu hết những người trong quán bar Dạ Mị đều ở đây vì Hạ Diễn, và mọi người đều đã cố gắng thăm dò tính cách cậu, cậu hầu như không bao giờ từ chối bất cứ ai đến, phong lưu và tàn nhẫn, thay đổi bạn trai nhanh hơn thay quần áo.
Trung tâm của cuộc thảo luận bây giờ đang buồn bực đến rụng tóc.
Hạ Diễn im lặng nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ dời mông, từng chút rời xa thiếu niên đẹp trai bên cạnh, thấy không có người chú ý, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ahhh!!! Bệnh sợ giao tiếp xã hội quá khó khăn.
Cứu với ! Tại sao nam chính chịu vẫn chưa đến?
“Anh Hạ Diễn, sao anh lại uống một mình? ” Mỹ thiếu niên nghiêng người về phía trước, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, thân thể hơi khom xuống, cổ áo rộng trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, thuần khiết bóng loáng.
Hạ Diễn liếc nhìn một cái, né tránh như bị điện giật.
Tất cả những điều này được thực hiện rất bí mật, sau khi xuyên vào một năm, kỹ năng diễn xuất của cậu đã được hoàn thiện. Hạ Diễn khóe miệng cong lên một nụ cười bất cần, thanh âm lười biếng: "Mỹ nhân trong ngực, đâu ra uống nhiều một mình thế? ".
Ngón trỏ trắng nõn thon dài cuộn lên, nghịch ngợm gãi gãi cằm của thiếu niên: "Cục cưng, tối nay cùng nhau ra ngoài đi? ".
Tê !
Tất cả mọi người trong băng ghế dài há hốc mồm, bất kể là nam hay nữ, đều muốn thay Triệu Văn Hàm ăn tươi nuốt sống một người nào đó không còn một mẩu xương.
Triệu Văn Hàm cũng mất giọng. Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, con ngươi run lên, hưng phấn đến mức thở gấp, hồi lâu hắn mới nhớ tới "việc chính ", vươn tay muốn ôm Hạ Diễn, nhưng đối phương lại đem thân thể tránh đi, trong tay trống không.
Trong một khoảnh khắc hắn cảm thấy lạc lõng, nhưng cũng nhanh chóng vui lên: "Em đều nghe anh Hạ ".
“Thật tuyệt ".
“Hồ ly tinh ”. Trong hàng ghế dài có người thầm mắng, thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để người chung quanh nghe thấy.
Triệu Văn Hàm không thay đổi khuôn mặt, nhưng cười thầm trong lòng. Một đám bại trận, nhìn thấy chính mình và Hạ Diễn thân mật có lẽ đang tức giận đến phát điên.
Hắn có ý khoe ra, thân thể không xương giống nhau ngã xuống, muốn nằm ở Hạ Diễn trên đùi.
"Đừng lại gần, nóng lắm ".
Triệu Văn Hàm mím môi, đau khổ nhìn cậu và làm nũng nói: “Anh Hạ Diễn "
Bị bệnh sợ hãi xã hội Hạ Diễn: Cứu tôi với, cứu tôi với!!!
Ánh mắt Hạ Diễn lướt nhẹ qua băng ghế dài, đôi mắt hoa đào tự nhiên có tác dụng quyến rũ, cậu nhìn ai cũng có vẻ tình cảm chân thành, khiến người ta chỉ muốn đôi mắt ấy nhìn họ mãi thôi.
Rõ ràng là không nói một lời, nhưng mọi người đều giống như được khích lệ và lần lượt nói.
"Anh Hạ nói trời nóng, ngươi còn dựa vào ngươi định làm gì? ".
"Đúng vậy! Thực sự còn tuổi trẻ không biết ân cần chăm sóc người, Hạ Diễn đóng phim đã mệt rồi, có thể ngoan ngoãn hơn một chút không? ".
"Nếu không thay đổi cái bạn trai đi, chúng tôi có rất nhiều người ở đây, tùy để anh Hạ Diễn chọn ".
........
Triệu Văn Hàm mở to mắt, "Các ngươi ..."
“Được rồi, Văn Hàm ”. Ngồi ở trong bóng tối, người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Mọi người nói đúng, Hạ Diễn là nghệ sĩ, trong quán bar có người tốt kẻ xấu, bị người chụp ảnh thân mật ,anh ấy sẽ bị mắng một lần nữa ".
Nghĩ đến những lời bàn tán trên mạng, Triệu Văn Hàm miễn cưỡng gật đầu: "Tôi đã biết, anh Liễu, tôi đã không suy nghĩ cẩn thận ".
“Cái đám người trên mạng kia chỉ là xen vào chuyện của người khác, anh Hạ chúng ta cũng không phải thần tượng, không cần vì sự nghiệp mà độc thân, chỉ là đổi bạn trai chăm chỉ hơn một chút, bọn họ mắng cái mông ý".
“Không ăn được nho nói nho chua, nhất định là ghen tị có người có thể ở bên cạnh anh Hạ ".
“Anh Hạ, anh đừng nhìn những người trên mạng ba hoa, chúng tôi đều tin tưởng nhân phẩm của anh ".
.......
Hạ Diễn...... Hạ Diễn im lặng. Quan niệm sai lệch a các anh em.
Cậu là người như thế nào, lẽ nào cậu lại không biết? Tấm bia đỡ đạn tùy ý và phóng đãng số ba, nɠɵạı ŧìиɧ cặn bã công bị người khinh thường, nên bị đè chết trên mặt cát, không thể gượng dậy.
Cư dân mạng chửi mạnh, cư dân mạng chửi hay, cư dân mạng chửi đúng lắm.
Hạ Diễn là một nhà du hành thời gian.
Kiếp trước cậu là một người hướng nội, trên đường đi làm bị tài xế say rượu đυ.ng chết tại chỗ. Khi cậu mở mắt lần nữa, cậu gặp phải hệ thống 999.
Hệ thống nói cho cậu biết, chỉ cần cậu xuyên qua các tiểu thế giới bị vỡ nát, hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi cặn bã công, liền có thể sống lại.
Làm người tốt khó, làm kẻ xấu cũng khó sao? Hạ Diễn tự tin lao về phía trước.
Tuy nhiên, trong thế giới đầu tiên, cậu liền trợn tròn mắt.
Thiết lập nhân vật phong lưu tùy ý và nơi chốn kết giao tra công thực sự làm khó cho một người hướng nội như cậu!!! Nhưng để sống lại, cậu chỉ có thể căng da đầu đi làm.
Sẽ không theo đuổi nam chịu chính?
Không thành vấn đề, cậu đã tìm kiếm trên Internet và cậu biết tất cả mọi thứ, mất chưa đầy nửa năm để gửi hoa, sôcôla và quà tặng, cuối cùng cậu cũng theo đuổi được người đó.
Không thể làm cặn bã? Không sao, xem nhiều phim hơn, tìm hiểu tính khí của nhân vật phản diện và tìm một nhóm bạn ở quán bar.
Nỗi sợ xã hội không thể chấp nhận sự thân mật thể xác?
Không thành vấn đề, cậu sẽ quen với nó sau khi tiếp xúc với nó nhiều hơn ... Thật là một cái rắm! Nỗi sợ hãi xã hội bùng lên, và cậu trực tiếp vô cảm. Bề ngoài thì có vẻ thờ ơ và cao quý, nhưng thực tế thì trái tim như sắp nhảy ra ngoài rồi.
Cũng may hệ thống nói, chỉ cần cậu ở trong mắt người ngoài là lưu manh, vậy là tốt rồi.
Hạ Diễn đột nhiên nhận ra: "Tôi đã hiểu ".
Vì vậy, để duy trì tính cách nhân vật, cậu phải coi quán bar như ngôi nhà thứ hai của mình. Chỉ cần đến nhận phòng, nếu có người đến bắt chuyện thì sẽ cùng đối phương uống rượu tán gẫu, cùng chờ uống xong thì kiếm cớ quay trở về nhà.
Nó phù hợp với tính cách nhân vật một cách hoàn hảo.
Hệ thống rất hài lòng.
Hạ Diễn cũng rất hài lòng, không hổ danh là cậu.
Cậu nhìn vào bảng điều khiển hệ thống trong tâm trí, có hàng hàng hàng ký tự nhỏ trên đó
——
[Nhiệm vụ 1: Làm quen với Đồ Hi (đã hoàn thành ) ]
[Nhiệm vụ 2: Giao lưu với Đồ Hi (đã hoàn thành) ]
[Nhiệm vụ 3: Nɠɵạı ŧìиɧ bị Đồ Hi phát hiện (chưa hoàn thành) ]
[Nhiệm vụ 4: Công bố tình yêu bí mật của mình và Đồ Hi (chưa hoàn thành) ]
【 Nhiệm vụ thứ năm: Chưa hiển thị. 】
Thế giới nhỏ bị phá vỡ, cốt truyện hỗn loạn và hệ thống chỉ có thể lấy được cốt truyện gần đúng.
Trong tiểu thuyết gốc, nhân vật chính chịu bị một mối tình tổn thương, vì vậy khép mình lại, cho đến khi chịu gặp nhân vật chính công, người giàu tình cảm và nặng tình, bị anh ấy làm cho rung động, và viết nên một câu chuyện lãng mạn và đẹp đẽ của tình.
Và vai trò của Hạ Diễn ... là khiến Đồ Hi tự khép mình làm bia đỡ đạn cặn bã công.
Không có cậu làm lá chắn, làm sao thể hiện được tình cảm của nam chính công?
[Đến đây, nam chính chịu đến rồi ]. Hệ thống khẩn cấp thanh âm kéo Hạ Diễn ra khỏi trí nhớ, [mau nói chuyện với Triệu Văn Hàm mấy lời yêu thương ].
[Tôi đúng là một tên cặn bã ]. Hạ Diễn trong lòng yên lặng cảm thán. Nhưng để tồn tại.... cắn rứt của lương tâm cũng phải làm.
Dưới ánh đèn đầy màu sắc, Hạ Diễn dựa vào trên sô pha, một tay chống thái dương, một tay đung đưa rượu hoàng kim, dáng người mảnh khảnh, hai mắt mờ mịt, nhẹ giọng gọi: “Văn Hàm ".
"Tôi, tôi ở đây ". Triệu Văn Hàm mới bị trêu chọc, ban đầu còn có chút phiền muộn, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng nửa tỉnh nửa mê của Hạ Diễn, chỉ sợ miếng thịt trong miệng sẽ chạy mất.
Hắn liếʍ môi: "Anh Hạ, anh buồn ngủ chưa? Đi chơi đi, tôi đã đặt phòng ở Hoàng nguyệt ". Nói xong, hắn lại vươn tay, muốn đỡ cậu đứng dậy.
Ai biết rằng chỉ kéo dài một nửa, đã bị giữ chặt tay.
Đối phương rất mạnh, thiếu gia được nuông chiều chưa từng chịu khổ cực như Triệu Văn Hàm, không nhịn được kêu gào lên: "Mẹ kiếp! Đau quá, buông ra? Ngươi là ai! ".
"Ngươi muốn mang người yêu của tôi đi đâu? ".
Một giọng nói lạnh lùng từ phía trên truyền đến, Hạ Diễn theo bản năng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.
Tóc màu hạt dẻ nhạt, đôi mắt màu hạnh nhân không hề công kích tính, ngày xưa cười lên dịu dàng và tốt bụng đại minh tinh lúc này có khuôn mặt u ám, giống như một con sư tử đã bị chạm vào lãnh thổ, muốn xé nát quân địch.
Triệu Văn Hàm đột nhiên rùng mình, và phải mất một hoặc hai phút thiếu niên mới phản ứng lại: "Người yêu của tôi? Anh Hạ? Ngươi đang nói về cái gì— " vô nghĩa.
Hai từ sau, theo hai người trở nên thân thiết hành động đều bị thiếu niên nuốt trở lại.
"Anh Hạ, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? ".
"Như những gì ngươi thấy ". Hạ Diễn giả vờ say, nắm lấy tay Đồ Hi và gọi một cách ngọt ngào: "Bé con, sao anh lại đến đây? ".
Thiếu niên không cam lòng: "Tôi thì sao? Tôi tính là cái gì? ".
"Tình cờ gặp nhau, tình cờ trò chuyện ". Hạ Diễn đã thể hiện một cách sống động bản chất của cặn bã công, " Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi thích cậu từ đầu đến cuối, trêu cậu cho vui thôi ".
"Mày... mày... thằng khốn oa oa oa ". Triệu Văn Hàm suy sụp và khóc, che mặt và bỏ chạy.
Mọi người........ anh ấy thật là cặn bã, anh ấy thật ngầu, quá tuyệt, tôi vẫn muốn tán tỉnh.
Hạ Diễn nói thầm trong lòng, "xin lỗi "
Triệu Văn Hàm đã đi, cậu bên cạnh vị trí được trống, bị Đồ Hi ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của "người yêu ", Hạ Diễn nói ra câu nói cặn bã kia: "Thật xin lỗi, vừa rồi em uống say, nhưng thật ra, từ đáy lòng em vẫn luôn yêu anh, Hi Hi ".
“Ồ, thật sao? ” Đồ Hi cười nửa miệng nhìn Hạ Diễn.
Hạ Diễn có ngoại hình đẹp, cậu cao1m81, vai rộng, chân dài, eo hẹp, body được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng. Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và lộng lẫy nhưng lại không hề nữ tính, đôi mắt hoa đào, sống mũi cao, đôi môi mỏng và làn da trắng như tuyết.
Giống như một con báo gấm mạnh mẽ, đẹp đến chói mắt, biết nguy hiểm nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, muốn chạm vào sự mềm mại lông thú.
Ngay cả bản thân cũng...... Đồ Hi hít một hơi thật sâu, cơn thịnh nộ khi nhìn thấy những bức ảnh mơ hồ vẫn còn trong lòng anh.
Anh biết Hạ Diễn thích ăn chơi, thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không có điểm mấu chốt, chỉ nói lời hoa hoa, trên thực tế chưa bao giờ thực sự nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh sẽ không tức giận khi nhìn thấy những bức ảnh mập mờ của người yêu, anh sẽ ghen.
Đặc biệt là bây giờ, rõ ràng anh đang ở trong bên cạnh cậu nhưng cậu tâm trí lại ở rất xa, cậu thậm chí không nhìn vào anh.
Hãy nhìn lại về phía tôi. Anh muốn đôi mắt đó phản ánh chính xác vẻ ngoài của anh.
Hạ Diễn, người đang nhìn vào bảng điều khiển hệ thống: [Tại sao nhiệm vụ 3 không được hoàn thành? Có BUG? ].
Hệ thống cũng thấy lạ: [Để tôi kiểm tra ].
[Ân ... ân??? ].
Nguồn nhiệt đột nhiên xuất hiện trói chặt cổ tay cậu, hơi thở quen thuộc từ phía trên truyền đến, môi cậu bị giữ chặt, từng đợt hơi thở ngọt ngào tràn ngập trong miệng.
???
????
Nụ hôn đầu tiên, đồ khốn!!!
Hạ Diễn cố gắng hết sức để đẩy người đàn ông ra, nhưng đối phương quá mạnh, kiên quyết áp chế cậu. Sau khi làm điều này một lúc lâu, cậu mệt mỏi đến mức thở dốc.
Nụ hôn nóng bỏng như biển, nhấn chìm cậu.