Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 42: Nhớ chị

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất cầm lấy di động của Tiểu Ưu, nhấn mở, toàn bộ bài đăng xuất hiện ngay trước mắt.

“Chuyện giới giải trí” là tài khoản marketing giải trí tương đối nổi tiếng trên Weibo, lượng fans không hề nhỏ, mọi người đều cực kỳ hứng thú với những tin hot mà anh ta tiết lộ.

Mà tài khoản này vừa tung tin, một nữ diễn viên mới nổi nào đó nóng lòng dính lấy Lục Hành Vân, còn Lục Hành Vân thì lạnh mặt đối xử, sau đó còn để lại lời bình về những hiện tượng như vậy trong giới giải trí, ra vẻ tiếc hận.

Trong bức ảnh, cô và Lục Hành Vân đang diễn thử, chính là cảnh cô đóng vai Văn Cẩm Chi mỉm cười thản nhiên, còn Lục Hành Vân thì lạnh lùng quát lớn.

Bức ảnh này chụp không rõ lắm, nó khiến người bị chụp trở nên mơ hồ, nhưng người xem chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra người trong ảnh là ai.

Phải nói góc độ chụp hình rất tuyệt, nếu nhìn vào mà không biết thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là tài khoản công chúng tung tin.

Không điểm danh nói này nọ, chỉ một bức ảnh đã giải thích tất cả.

Khi Cơ Thập Nhất nhìn thấy Weibo này, bài đăng đã có hơn năm nghìn lượt chia sẻ, quá mười nghìn bình luận, mà thời gian đăng Weibo mới chỉ nửa tiếng mà thôi.

Fans của Lục Hành Vân rất đông đảo, các fans nhan sắc và fans trung thành đều chướng mắt bất cứ ai dính lấy thần tượng của bọn họ để cọ nhiệt, mặc dù có người không biết cô là ai, nhưng khi sự thật chưa rõ ràng, bọn họ đều im lặng, chỉ thắc mắc đã xảy ra chuyện gì.

Mà những người khơi mào mâu thuẫn lại là cư dân mạng sau khi nhìn thấy hình ảnh.

“Ha ha một vai diễn mà muốn bám víu vào Lục Hành Vân, nằm mơ sao, trở về tu luyện thêm tám trăm năm đi.”

“Hiện tại trong giới giải trí, ngoại trừ cách này, bọn họ không thể tự mình tiến lên sao? Nâng cao kỹ thuật diễn xuất, chẳng lẽ còn sợ không nổi tiếng được sao?”

“Cũng chỉ có Lục Hành Vân mới lễ phép như vậy, chỉ lạnh mặt chứ không nổi giận.”

“Tôi cảm thấy người này có chút quen mắt, đây không phải là Cơ Thập Nhất trước đó từng lên hot search hay sao, những giấc mơ khó hiểu ấy?”

“Không nói tới việc có người chống lưng mới được tiến vào đoàn phim, bây giờ còn muốn nịnh bợ Lục Hành Vân, cô ta muốn nổi tiếng đến phát điên rồi.”

Cơ Thập Nhất nhìn bình luận bên đưới Weibo, trong lòng không chút gợn sóng, cô âm thầm thở dài, đối với cô mà nói, thật ra chuyện này không phải chuyện lớn lao gì.

Tin nhắn của Ngũ Thanh đến ngay sau đó, “Đừng lo, chị làm việc với bộ phận quan hệ công chúng rồi.”

Chủ yếu là tài khoản công chúng này không nhỏ, xử lý thì hơi phiền phức.

Cơ Thập Nhất giải thích ngắn gọn tình huống lúc đó cho cô ấy “… Chị Thanh, cứ để bọn họ nói đi, dù sao cũng là giả.”

“Em cho rằng chuyện này không ảnh hưởng gì đến mình? Nào có đơn giản như vậy, nếu không xử lý tốt, sau này mỗi lần nhìn thấy em, cư dân mạng đều nghĩ em muốn bám víu vào Lục Hành Vân, dù sao thì lúc này đây, em cũng chỉ là người mới, thân phận tương đối xấu hổ.” Ngũ Thanh giải thích.

Cô ấy nói thêm: “Chuyện này là lỗi của chị, không chú ý ngay từ đầu, quả thật hai người chỉ diễn tập, hãy giải thích một chút, nếu Lục Hành Vân đồng ý ra mặt giải thích, như thế thì không còn gì tốt hơn.”

Suy cho cùng, nhân vật chính của vấn đề là Lục Hành Vân và Cơ Thập Nhất, nếu Lục Hành Vân tự mình nói ra, mọi chuyện không cần nói cũng biết, chỉ cần thoát khỏi những vết đen đó là được.

Cơ Thập Nhất đáp: “Được, chờ anh ấy quay xong cảnh này rồi em sẽ đi nói.”

Lục Hành Vân vẫn đang quay phim trên sân, ít nhất phải mười phút nữa mới xong, nhưng mười phút này cũng đủ để thay đổi mọi thứ trên Internet.

Sau khi cúp điện thoại, Ngũ Thanh bắt đầu mua thuỷ quân tẩy trắng chuyện này.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết việc này có người cố tình tung ra, bởi vì rất ít người có thể xâm nhập vào địa điểm quay phim, nếu không có người ở đoàn phim thì sao việc này lộ ra được.

Người đáng nghi đầu tiên chính là Trương Hựu Hân.

Cô ấy biết ngay mà, Cơ Thập Nhất đã gia nhập đoàn phim không ít ngày, nhưng Trương Hựu Hân lại không có động tĩnh gì cả, hóa ra chỉ chờ đến ngày hôm nay.

Hiện giờ, đối với nữ minh tinh mà nói, việc ôm đùi chờ bao dưỡng là một vết đen tương đối nghiêm trọng, hiếm khi tẩy sạch được, cho dù kỹ thuật diễn xuất có tốt, thì điểm ấn tượng cũng sẽ tụt xuống dưới tận đáy, cần phải thoát khỏi chuyện này mà không để lại chút dấu vết nào cả.

Cơ Thập Nhất làm mới Weibo của mình trong khi chờ Lục Hành Vân quay phim, những bình luận bên dưới không còn nghiêng về một phía như trước nữa.

Cô thản nhiên chụp một bức ảnh của mình lúc này, chỉ lộ ra nửa gương mặt, nốt ruồi lệ dưới mắt sinh động như thật, cô hơi cong môi, không chút lo lắng cho tình huống hiện tại, trực tiếp đăng tải.

Quả nhiên, cô vừa mới đăng không lâu, các bình luận bên dưới đã bắt đầu tăng nhanh.

“Bây giờ vẫn còn tâm trạng up ảnh selfie… Nhưng mẹ nó, đẹp quá đi mất! Lại đăng một tấm nữa đi! Đăng cửu cung cách đi(*)!”

(*): Là loại ảnh mà khuôn hình được chia đều thành 9 ô bằng nhau.

“Tôi tự hào mình là một người yêu cái đẹp! Một nửa gương mặt của Cơ Thập Nhất vô cùng tinh xảo.”

“Trời ơi, nốt ruồi lệ kia đã đâm trúng tim tôi rồi, mặc kệ trước đó tôi là fan của ai, ai thèm quan tâm mấy chuyện lung tung rối loạn đó, Thập Nhất, giải mộng cho tôi đi!”

“Ha ha, thời buổi này kẻ xu nịnh bị lạnh mặt còn khoe khoang như vậy, quay nhiều phim hơn đi.”

Cơ Thập Nhất không để tâm đến ánh mắt của những người đó, sau khi trả lời các bình luận hàng đầu về những giấc mơ dưới phần bình luận, cảm nhận được vài sợi linh lực tiến vào cơ thể, cô đóng di động lại.

Cô sẽ không để mấy chuyện bịa đặt trong lòng.

Một lát sau, Lục Hành Vân quay về chỗ nghỉ ngơi, thấy Cơ Thập Nhất cứ nhìn mình chằm chằm, anh ta sửng sốt sờ lên mặt mình, đến khi nhìn thấy cô không nhịn được mà bật cười mới khẽ thở dài một hơi.

“Anh Lục, có chuyện trên Weibo muốn nhờ giải thích một chút.” Cơ Thập Nhất vào thẳng chủ đề, đưa màn hình điện thoại tới trước mặt anh ta, “Người có tâm chụp được.”

Sắc mặt Lục Hành Vân hơi tối lại.

Anh ta nhìn không quen mấy trò hề này, chỉ cần hơi một chút giải thích là có thể giải quyết vấn đề, vì sao luôn có những người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên lấy ra dùng.

Trước tiên, anh ta dùng vài ba câu giải thích tình huống thực tế, sau đó lặp lại phần lời thoại trách móc đó.

Lục Hành Vân không thường xuyên đổi mới Weibo, nhưng số lượng fans cũng không ít, thấy anh ta đăng Weibo giải thích chuyện trên hot search, mọi người đều sôi nổi rải hoa.

Nam thần không bị người khác dụ dỗ là tốt rồi.



“Chỉ có tôi cảm thấy hai người rất tương xứng sao…”

Tô Minh Châu lạnh lùng nhìn bình luận này, bỏ qua lời phản bác, “Bạn là điện, bạn là ánh sáng, bạn là người thiểu năng trí tuệ duy nhất” bên dưới.

Xứng chỗ nào?

“… Hai người là một cặp sao?”

Lời nói của cô gái trong siêu thị bất ngờ hiện lên trong đầu, đột nhiên Tô Minh Châu có chút đứng ngồi không yên.

Cảm giác ấm áp ngày đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ, sắc mặt anh bỗng đỏ bừng lên, lỗ tai nóng hổi.

Tô Bảo nằm bên cạnh, tò mò nhìn biểu cảm của cậu chủ nhỏ nhà mình, giờ phút này, đôi mắt màu lam giống nó càng thêm hút hồn người khác, sặc sỡ loá mắt.

Tô Minh Châu cảm thấy có gì đó không ổn, vừa hay thư ký gõ cửa, anh ho nhẹ một tiếng giả bộ như không có chuyện gì, đợi thư ký rời đi rồi mới sửng sốt hồi lâu rồi lên mạng tìm kiếm.

Nhưng đáp án trên mạng đều là ông nói gà bà nói vịt, anh đang định tắt điện thoại, bất chợt nhìn thấy có người nhắc đến diễn đàn, anh tiện tay ấn vào.

Đến khi nhìn thấy đủ các bài viết bên trong, trước mắt anh sáng ngời.

Anh tùy tiện đăng ký một tài khoản phụ, sau đó đăng bài, giải thích ngắn gọn về tình huống của mình, rồi chờ đợi những người bên trong trả lời.

Có lẽ lượng truy cập của diễn đàn này không nhỏ, nên chưa tới vài phút đã có người trả lời anh, hơn nữa còn không ít.

Lầu 1: Thông tin từ chủ thớt không đầy đủ, nói hai câu thì nhìn ra cái quỷ gì, chúng tôi cũng không phải là trường phái liên tưởng.

Lầu 2: Đồng ý với ông anh, yêu cầu bổ sung thêm.

Anh giải thích sơ qua tình huống, không ngờ các câu trả lời dưới bài viết lại khiến anh chấn động.

Lầu 124: Chuyện này… thật sự muôn màu muôn vẻ, muốn thì tôi nói, bạn đúng là người khẩu thị tâm phi, không biết trong lòng lo lắng cho chị gái tới mức nào đâu!

Lầu 126: Sao tôi cứ có cảm giác đây giống như tình tiết trong tiểu thuyết á, tình yêu chị em rất cảm động!

Lầu 127: Đọc hết toàn bộ, tôi thấy mối quan hệ của hai ngươi chỉ thân mật ở mức bình thường, dù sao thì cũng lớn lên bên nhau, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác về một cặp đôi —— Chủ thớt, có phải bạn thèm khát chị gái mình hay không!

Lầu 128: Sắp tới Thất Tịch rồi, không cùng nhau chờ qua lễ độc thân sao?



Tô Minh Châu không ngờ bài viết lại đi theo hướng này, anh cảm thấy bọn họ suy nghĩ quá nhiều, nên đã trả lời một câu.

Tuy nhiên, ngay sau đó, lầu 1 đã ngoi lên từ bên dưới, được sự đồng ý của mọi người.

“Chủ thớt, để tôi nói cho bạn biết, tôi sẽ gửi vài câu hỏi, nếu bạn có thể trả lời, vậy đáp án thế nào, bạn là người rõ ràng nhất.”

“Đầu tiên, bạn nói bạn coi cô ấy như chị gái, nhưng bạn lại không thích gọi cô ấy là chị đúng không? Vì sao lại không thích?”

“Tiếp theo, bạn không thích người khác thu hút sự chú ý của cô ấy, bạn hy vọng cô ấy nhìn vào ai?”

Tô Minh Châu hơi sững sờ, nhìn lên máy tính, bên trên rõ ràng là bóng dáng yểu điệu của Cơ Thập Nhất, có thể thấy sườn mặt tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ.

Lại nhìn màn hình thúc giục bổ sung, không biết Tô Minh Châu lấy kiên nhẫn từ đâu, anh kể lại phần lớn mối quan hệ giữa mình và Cơ Thập Nhất, ngoại trừ một số chi tiết mơ hồ.

Về chuyện hôn trộm lúc trước, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng nói ra.

Khi đổi mới lần nữa, bài đăng đã có hơn bốn trăm lầu, Tô Minh Châu lắp bắp kinh hãi, chậm rãi lướt xuống.

Lầu 453: Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chủ thớt, bạn đã hôn trộm người ta rồi còn không chịu trách nhiệm ư!!! Bạn muốn làm gì, đừng làm một tên cặn bã đó!

Lầu 454: Đã hôn trộm rồi thì còn lý do gì nữa, không mau bắt người tới tay, đừng để người khác cướp mất.

Lầu 455: Đừng sợ, hành động thôi!

Lầu 456: Lầu trên +1

Lầu 457: Lầu trên +2

Tô Minh Châu đột nhiên khóa màn hình điện thoại, giống như cầm phải củ khoai lang bỏng tay, trực tiếp ném lên bàn làm việc ở bên cạnh, nội dung của những câu trả lời đó cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Vô số người ngồi xổm trong hố chờ đổi mới, phàn nàn cái hố vạn năm của chủ thớt quá to, không đưa ra một phản hồi nào.

Lầu 1314: Tôi luôn cảm thấy, rất lâu về sau, chủ thớt sẽ lại xuất hiện: Cảm ơn mọi người, chúng tôi đang ở bên nhau…

“Meo ~” Tô Bảo nằm trên cuốn sách, cái đuôi quét tới quét lui.

Tô Minh Châu dời ánh mắt về phía nó, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên, ôm nó vòng trên tay, tạo dáng bắt đầu chụp ảnh.

Tô Bảo vùng vẫy, nhưng vô ích thôi.



Lúc chạng vạng, Weibo đã xảy ra biến hóa, một tài khoản Weibo mới thu hút sự chú ý từ mọi người.

Ông chủ của Giải trí Hoàng Thiên đăng Weibo.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Tô khá nổi tiếng trên Weibo, hơn nữa, khi anh tiếp quản Giải trí Hoàng Thiên cũng từng nhận lời phỏng vấn từ một tạp chí kinh tế – tài chính nào đó, có không ít người nhớ kỹ anh —— Dù sao thì, không có mấy người vừa đẹp lại vừa giàu có mà.

Trước kia, Weibo official của Giải trí Hoàng Thiên từng đăng lại ảnh của anh, tin tức đó trực tiếp leo lên bảng hot search, so sánh với mấy tên phú nhị đại (*) chỉ biết ăn nhậu chơi bời, tất nhiên kiểu người như anh sẽ càng hấp dẫn hơn.

(*) Phú nhị đại: Là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới TruyenHD.

[Tô Minh Châu V: Tô Bảo nhớ chị @Cơ Thập Nhất # hình ảnh]

Cư dân mạng nhìn vào Weibo chỉ có vài chữ ngắn ngủi, tỏ vẻ hoài nghi và im lặng.

Kèm theo bức ảnh là một chú mèo sữa màu vàng ấm áp, lười biếng nằm trên tay anh, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú vào máy ảnh, tai trái bị quấn băng khiến người ta sinh lòng tiếc thương. Những ngón tay thon dài xinh đẹp lấp ló giữa màu lông, khớp xương cong lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Tô Bảo là con mèo này? Hay cậu chủ nhỏ? Điều đó có ý nghĩa gì?

—— Đến từ nhóm quần chúng chỉ xem chứ không thể chạm tới.