Editor: Cò lười
Beta:
Vốn dĩ, hắn còn muốn dẹp sạch đường đi rồi mới giao lại Lưu Vân Quốc này cho nàng.
Nhưng hôm nay, hiển nhiên đã không đợi kịp…
May mắn, may mắn quan hệ của Khuynh Nhi và phủ tướng quân đã trở nên tốt hơn, có phủ tướng quân giúp đỡ nàng, hắn cũng sẽ yên tâm hơn.
"Bịch!"
Nạp Lan Tịnh dưới một quyền của Thẩm Việt lại ngã xuống đài ở bữa tiệc lần nữa, hắn dùng tay che ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông đang đi đến gần mình.
“Nạp Lan Tịnh, ngươi cũng chỉ được như thế, mười mấy năm trước, cô cô ngươi là Nạp Lan Yên chèn ép Long Ngạo Quốc chúng ta thảm thiết như thế, Long Ngạo Quốc bất đắc dĩ lắm mới dùng Tử Yên làm điều kiện, để đổi lấy hoà bình!” Trong mắt Thẩm Việt tràn ngập phẫn hận, “Hiện tại nữ nhân ác độc Nạp Lan Yên kia đã không còn, Lưu Vân Quốc các ngươi còn ai?”
Vốn dĩ cho dù Nạp Lan Yên không còn, ít gì thực lực Phong Thiên Ngự vẫn còn ở đó, cho nên, Long Ngạo Quốc chỉ dám xâm phạm một chút biên cảnh, không dám tùy ý đánh vào Lưu Vân Quốc.
Nhưng hiện tại, bởi vì Tử Yên, nên thực lực toàn bộ Long Ngạo Quốc đều tăng lên đáng kể, cho dù bọn hắn muốn Lưu Vân Quốc thay đổi triều đại, cũng chỉ bằng suy nghĩ của bọn hắn mà thôi.
Vậy thì phải có gì để sợ hãi?
Nạp Lan Tịnh lau khóe miệng, từ mặt đất đứng lên: “Cô cô ta không làm gì sai! Lúc trước, là hoàng tử Long Ngạo Quốc các ngươi ở trong lãnh thổ Lưu Vân Quốc gϊếŧ con dân triều ta, cô cô ta thân là Hoàng Hậu, đương nhiên phải uy chấn thiên hạ (uy danh vang dội chấn động cả thiên hạ), không cho bất kì kẻ nào lạm sát người vô tội!”
Cô cô không sai, kẻ sai là những thiếu gia ăn chơi trác táng, không xem mạng người ra gì.
Mắt Thẩm Việt càng thêm đỏ sẫm, trong mắt toàn là oán giận: “Một ít bình dân bá tánh mà thôi, mạng của bọn họ sao có thể quý giá như mạng của hoàng huynh ta? Một ít tiện dân chết thì chết, nữ nhân ác độc Nạp Lan Yên kia vậy mà vì một đám tiện dân khiến cho hai nước chiến tranh, còn bức tử hoàng huynh ta, đáng tiếc, loại phụ nữ ác độc này đương nhiên sẽ phải quả gặp quả báo, bản thân chẳng những đã chết, còn sinh ra một nữ nhi không chuyện ác nào không làm, ha ha ha!”
Trận chiến ấy, Nạp Lan Yên chỉ mang theo người của thiết huyết quân đoàn ra chiến trường.
Toàn bộ thiết huyết quân đoàn, không mất một người, ngược lại, Long Ngạo Quốc lại tổn thương nặng nề.
Bất đắc dĩ, hoàng huynh chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, lại đưa Tử Yên đến liên hôn, hơn nữa còn phải thề độc rằng sẽ không tùy ý gϊếŧ hại bá tánh Lưu Vân Quốc nữa, mới không bị Long Ngạo Quốc tiếp tục làm khó!
Cũng may, cuối cùng nữ nhân ác độc Nạp Lan Yên kia cũng đã gặp quả bảo!
Trái ngược với Long Ngạo Quốc một bước lên trời, nhờ vào ưu thế mà được Vân phủ hộ pháp!
Quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển!
Thù năm đó, hắn vẫn luôn muốn tính toán rõ ràng!
Phụt!
Mắt Thẩm Việt càng lạnh, một chưởng ác liệt lại rơi xuống, trong miệng Nạp Lan Tịnh phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tuấn tú tái nhợt.
“Tịnh Nhi!” Hai mắt Nạp Lan Trường Càn đỏ bừng.
Hắn vừa định đi cứu Nạp Lan Tịnh thì một lão giả cũng đã chắn trước mặt hắn.
Quyền cước mạnh mẽ ầm ầm bay tới, lúc sắp chạm vào ngực Nạp Lan Trường Càn thì một bàn tay to đột nhiên duỗi tới, nắm chặt lấy nắm đấm của lão giả.
Nam nhân mặc long bào ở trong gió tự bay phấp phới, khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo, mặt mày sắc bén, môi mỏng khẽ mím.
“Nạp Lan tướng quân, đưa Tịnh Nhi rời khỏi nơi này.”
“Bệ hạ!”
“Sau này, các ngươi còn phải phụ tá Khuynh Nhi cho nên không ai trong Nạp Lan gia được phép chết!”
Oanh!
Lòng bàn tay hắn dùng một chút lực, một tia linh lực bay ra khiến bước chân lão giả lui về phía sau mấy mét, mới có thể đứng vững.
Những thị vệ hoàng cung bởi vì có lệnh Phong Thiên Ngự, không ai tiến lên nhưng cũng không có ai rời đi, chỉ là kiếm trong tay đã rút ra, đối đầu với những người đang chiến đấu trong đó.
Các quan viên và các thần tử khác đều núp vào trong góc hẻo lánh, dù sao trận chiến như vậy, không cho phép bọn họ có thể can thiệp, bất luận kẻ nào tiến lên, đều không thể chống lại được một chiêu của đối phương!
(Tấu chương xong)