Chỉ chốc lát sau, một thanh niên cao lớn đeo mắt kính tơ vàng đã tới biệt thự.
Nhìn thấy Giang Lệnh Hách hoàn hảo không bị tổn hao gì, Trương Tiểu Sóng lập tức hét lớn: “Phù…… Ai da! Thì ra Giang Lệnh Hách cậu không bị gì, mà Lý thúc nói giống như có người sắp chết vậy, hại mình vượt mấy cái đèn đỏ.”
Lý quản gia nghe vậy, mặt già đỏ lên.
“Là tôi có chút khoa trương, Trương thiếu gia đừng để ý.”
Trương Tiểu Sóng vẫy vẫy tay: “Haiz…… Lý thúc con không phải trách chú đâu, con lải nhải một chút thôi.”
Giang Lệnh Hách lười nghe y nói lời vô nghĩa, lạnh lùng nói: “Lại đây xem cho em ấy đi.”
Trương Tiểu Sóng theo ánh mắt Giang Lệnh Hách nhìn lại, mới nhìn thấy thiếu niên đen thui trên giường.
Trương Tiểu Sóng khϊếp sợ nhìn Giang Lệnh Hách: “Má nó! Thì ra cậu thích kiểu người này! Khẩu vị quá nặng luôn đó!”
Giang Lệnh Hách híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm y: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Trương Tiểu Sóng rùng mình một cái, yếu ớt nói: “Không…… Không, mình xem cho hắn liền đây.”
Nói xong lập tức đi lên kiểm tra thân thể cho thiếu niên.
Vài phút sau.
“Thân thể hắn không có chuyện gì lớn đâu, nhưng có chút thiếu dinh dưỡng, buổi tối hẳn là sẽ tỉnh đó.”
Nghe được từ thiếu dinh dưỡng, Giang Lệnh Hách nhíu mày, cha mẹ Tiểu Bảo cưng chiều Tiểu Bảo như vậy, thì sao lại bị thiếu dinh dưỡng được chứ?
Giang Lệnh Hách: “Tôi đã biết, cậu có thể đi được rồi.”
Trương Tiểu Sóng nhìn thấy vẻ mặt Giang Lệnh Hách ôn nhu đối với thiếu niên, y bất mãn bĩu môi, trong lòng nghĩ Giang Lệnh Hách thật là trọng sắc khinh bạn, dùng xong liền ném.
Lý quản gia: “Trương thiếu gia, mời đi theo tôi.”
Trương Tiểu Sóng đi theo quản gia ra khỏi phòng ngủ, quản gia hỏi Trương Tiểu Sóng rất nhiều chuyện về các lưu ý cho người thiếu dinh dưỡng.
……
Ban đêm.
Giang Lệnh Hách cởi sạch Đỗ Tiểu Bảo nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm, đối với da thịt của Đỗ Tiểu Bảo, yêu thích không buông tay, hôn từ trên xuống dưới, không buông tha bất cứ chỗ nào.
Chỉ chốc lát sau, trên người Đỗ Tiểu Bảo tất cả đều là dấu hôn mà hắn để lại.
Nhìn trên người Đỗ Tiểu Bảo tất cả đều là dấu vết thuộc về hắn, Giang Lệnh Hách cười biếи ŧɦái, lấy ra món đồ chơi tình thú được chuẩn bị đã lâu.
Đang khi cúc hoa Đỗ Tiểu Bảo bị nhét vào một cái trứng rung, cậu không thoải mái nhíu mày, hừ một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh như cũ.
Giang Lệnh Hách hôn hôn khóe miệng người dưới thân, ôm người ra khỏi bồn tắm, mặc vào một bộ nội y tình thú màu hồng cho Đỗ Tiểu Bảo.
“Ái chà…… Quả nhiên, Tiểu Bảo mặc cái gì cũng đẹp hết, đương nhiên không mặc càng đẹp hơn.”
Giang Lệnh Hách ôm người đặt lên giường lớn mềm mại, đem người đè ở dưới thân, côn ŧᏂịŧ cứng rắn không ngừng ra vào khe hở giữa hai chân Đỗ Tiểu Bảo.
“Ưm…… Tiểu Bảo…… Tiểu Bảo……”
“Ưm…… A…… Tiểu Bảo, anh Giang muốn thao chết em……”
Sau khi bắn một lần ở hai chân thiếu niên, phát hiện thiếu niên còn đang ngủ ngon lành, Giang Lệnh Hách bất mãn hừ hừ, có chút bất mãn đối với Trương Tiểu Sóng, không phải nói buổi tối sẽ tỉnh à?
Rất nhanh đã tới 11 giờ, bảo bối của hắn còn chưa tỉnh lại nữa, lần đầu tiên của bọn họ, hắn không muốn xuống tay khi bảo bối đang không tỉnh táo, thao người ta.
Nhìn thấy giữa hai chân của thiếu niên, Giang Lệnh Hách cười xấu xa, trực tiếp tăng chấn động đến mức lớn nhất, hắn không tin, bảo bối bị làm cỡ này mà không tỉnh.
Trong phòng âm thanh trứng rung chấn động “Ong ong……” đặc biệt đại, thiếu niên trong l*иg ngực rất khó chịu, không ngừng vặn vẹo thân thể.
Nhưng càng vặn vẹo thì trứng rung đi vào càng sâu, thiếu niên chậm rãi mở hai mắt.
“A…… Ưm a……”
Mới vừa mở mắt liền cảm nhận được trong cơ thể khác thường, cậu không khỏi mở to hai mắt ra mà nhìn, mê mang nhìn về phía người đàn ông.
Giang Lệnh Hách sủng nịch xoa đầu cậu: “Ha ha…… Còn chưa ngủ tỉnh sao? Bảo bối ~”
Đỗ Tiểu Bảo nghe được giọng nói đó mà chấn động, cả kinh la lên một tiếng: “A a!! Giang Lệnh Hách anh khốn nạn!”
Rống xong, lập tức dùng sức moi ra trứng rung trong cơ thể.
Đáp lại cậu chính là, Giang Lệnh Hách hôn cậu hít thở không thông.