Ăn xong bánh kem, dì Lan cùng chú Chu thúc hai người đưa cho Kiều Thư hai bao lì xì, hiện tại người trẻ tuổi thích quà gì bọn họ tuổi lớn không quá hiểu biết, liền trực tiếp cho bao lì xì, thực tế, còn có thể để Kiều Thư tự mình mua cái mà cậu thích.
Kiều Thư nhéo hai cái bao lì xì đỏ thẩm, ngón tay gắt gao rất dùng sức, hai mắt cậu ở dưới ánh đèn chiết xạ lộ ra một chút trong suốt.
“Cảm ơn dì Lan.”
“Cảm ơn chú Chu.”
Cậu cười nói.
Dì Lan cùng chú Chu đưa bao lì xì xong, hai người liền cười cùng đi bên ngoài tản bộ, bọn họ hẹn bạn bè muốn đi nhảy quảng trường.
Kiều Thư đem bao lì xì cẩn thận đặt trong túi, sau đó vươn bàn tay trắng nõn đưa tới trước mặt Cố Trầm Ngôn: “Cố tiên sinh.”
“Chúng ta cũng trải qua sinh hoạt vui sướиɠ của chồng chồng già đi.”
Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng cười, bắt tay phủ lên tay Kiều Thư , bàn tay cậu hơi hơi chếch đi, tay hai người chặt chẽ nắm vào nhau.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Cố Trầm Ngôn: “Muốn đi nơi nào?”
Kiều Thư: “Đình viện đi.”
“Em muốn chơi đánh đu.”
Đình viện tràn đầy sắc màu rực rỡ*, có ao cá, núi giả, có bể bơi, có đình chờ.
Xích đu được đặt giữa mấy bụi hoa.
Ánh trăng đêm nay là trăng khuyết, ánh trăng cong cong chiếu ra ánh sáng nhàn nhàn, dừng ở trên bụi hoa, còn có xích đu, trên mặt đất cũng trang bị những ngọn đèn tản ra ánh sáng ấm áp.
Ban đêm sân vườn thật đẹp.
Kiều Thư ngồi ở trên xích đu, cười đối Cố Trầm Ngôn chớp chớp mắt: “Phiền toái anh Cố tiên sinh.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Anh tự nhiên đi đến sau xích đu, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy xích đu.
Xích đu hơi hơi đong đưa.
Nhưng biên độ rất nhỏ rất nhỏ, một chút cũng không ảnh hưởng đến Kiều Thư đang đem đầu ngửa ra sau, thoải mái dựa vào ngực Cố Trầm Ngôn .
Cậu cứ như vậy ngửa đầu ra sau, từ dưới nhìn lên Cố Trầm Ngôn, Cố Trầm Ngôn thì lại hơi hơi cúi đầu.
Dưới ánh trăng, hai người nhìn nhau cười.
Có gió đêm thổi tới.
Cố Trầm Ngôn đột nhiên nhìn đồng hồ, sau đó dừng lại động tác đẩy xích đu, nhẹ giọng nói: “Tôi trở về một chuyến, em chờ tôi một hồi.”
Kiều Thư: “Có việc gì sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đi thư phòng phát văn kiện cho Trần đặc trợ.”
Cố Trầm Ngôn là người bận rộn, chưởng quản Cố thị một tập đoàn lớn như vậy, tuy rằng hôm nay bỏ bê công việc, trời cũng đã trễ thế này, nhưng Trần đặc trợ đột nhiên bởi vì chuyện công việc mà liên hệ lại đây cũng thực bình thường.
Kiều Thư không nghĩ nhiều.
“Anh đi đi, em chờ anh.”
Cố Trầm Ngôn cúi đầu, hôn lên môi Kiều Thư một cái, anh xoa xoa đầu Kiều Thư : “Không sai biệt lắm hai mươi phút, chờ tôi.”
Kiều Thư cười nói: “Được.”
Cố Trầm Ngôn rời đi.
Trong viện chỉ còn lại có một mình Kiều Thư, cậu nhìn ánh trăng, nhìn những bông hoa xung quanh được ánh sáng chiếu lên thật xinh đẹp, nhìn hồ nước cách đó không xa, những chú cá được nuôi thật béo đang vô ưu vô tư bơi tung tăng, hai chân trên mặt đất nhẹ nhành đạp đạp.
Xích đu lại lần nữa nhẹ nhàng mà đong đưa.
Sau đó một hồi.
Kiều Thư nhẹ nhàng than một tiếng.
Vừa rồi thời điểm Cố Trầm Ngôn ở đây, cũng là đẩy xích đi nhẹ như vậy, cậu liền cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, đáy lòng có vui sướиɠ cuồn cuộn không ngừng nảy lên.
Vô cùng vô tận.
Nhưng lúc này.
Đình viện chỉ có một người, cảnh sắc bất biến, biên độ lay động của xích đu cũng bất biến, nhưng cậu lại cảm thấy ——
Tịch mịch.
Còn có cô đơn.
Kiều Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua lầu hai biệt thự, “Tiểu tiên sinh càng ngày càng kiều khí.”
Thanh âm cậu nhẹ nhàng.
Sau đó cười ra tiếng.
Cậu tự mình cười một hồi, mới lưu luyến mà đem ánh mắt thu hồi, sau đó hai chân đặt lên trên mặt đất, ổn định xích đu, không cho xích đu tiếp tục đong đưa.
Một mình đung đưa xích đu không thú vị.
Kiều Thư đơn giản lấy ra điện thoại chơi, tính toán tiêu hao thời gian chờ Cố Trầm Ngôn xuống .
Cậu nhấn vào Weibo, nhìn tin nhắn Weibo một hồi, nội dung tin nhắnđại bộ phận đều là fans chúc phúc cậu sinh nhật vui sướиɠ còn có ngày quốc tế thiếu nhi vui sướиɠ, Kiều Thư nhìn nhìn nhìn thấy có một fans gửi cho cậu một tấm hình.
Kiều Thư thuận tay mở ra.
Đây là một đoạn văn.
Cậu quét vài lần, phát hiện đây là fanfic của cậu cùng Cố Trầm Ngôn, lúc này không có việc gì, Kiều Thư giơ giơ mi lên, liền rất có hứng thú mà đọc.
【 hôm nay ánh trăng rất tốt, Cố Trầm Ngôn tâm tình lại không tốt lắm, hắn ở trong hoa viên tìm được Kiều Thư đang chơi đánh đu, ánh mắt trầm xuống, bước nhanh tới chỗ Kiều Thư.
“Em thực vui vẻ?”
Thanh âm Cố Trầm Ngôn thực lãnh, lộ ra nguy hiểm nồng đậm, ngón tay thon dài của hắn không chút lưu tình nắm lấy cằm Kiều Thư, Kiều Thư bị bắt nhìn về phía hắn.
Kiều Thư ăn đau nhíu mày.
Nhưng hắn chỉ là kêu lên một tiếng cũng không quay đầu, không rên một tiếng, còn nhắm hai mắt lại.
Thái độ hắn lạnh nhạt như vậy làm Cố Trầm Ngôn hai mắt đau đớn, còn có trái tim, từ trong yết hầu của Cố Trầm Ngôn phát ra một tiếng gầm nhẹ của dã thú , hai mắt âm trầm nhìn Kiều Thư.
Hai người trầm mặc giằng co.
Cuối cùng Cố Trầm Ngôn phát ra một tiếng cười nhạo.
Hắn bóp cằm Kiều Thư trong lòng bàn tay sau đó chậm rãi vuốt ve.
Làn da Kiều Thư rất trắng cũng rất non.
Mới vừa rồi bị Cố Trầm Ngôn dùng sức một véo một cái lúc này trên cằm liền để lại một vệt đỏ.
Cố Trầm Ngôn vuốt vệt đỏ kia, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo: “Muốn cùng người trong lòng gương vỡ lại lành?”
Kiều Thư lông mi run rẩy.
Cố Trầm Ngôn nhạy bén bắt giữ được cảm xúc của Kiều Thư, thô bạo trong lòng càng thêm vô pháp khống chế, ghen ghét, chiếm hữu , du͙© vọиɠ phá hủy ở trong thân thể hắn đấu đá lung tung, va chạm làm hai mắt hắn đỏ lên, giống như một dã thú sắp nổi điên!
Hắn cũng xác thật nổi điên.
Cố Trầm Ngôn cường ngạnh xoay đầu Kiều Thư qua, táo bạo rống to: “Em nói đi, em có phải hay không muốn cùng hắn ở bên nhau?”
“Em có phải hay không muốn rời khỏi tôi?”
Môi Kiều Thư cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng hắn vẫn chưa mở mắt.
Cố Trầm Ngôn thấy Kiều Thư liềnnói cũng lười cùng hắn nói một câu, càng là liếc hắn một cái đều ngại dơ, hắn tự giễu cười, rồi sau đó không áp chế thô bạo trong thân thể.
“Tốt!”
“Thực tốt!”
“Kiều Thư! Đây là em bức tôi!”
“Tôi muốn em biết được, em là người của Cố Trầm Ngôn tôi, không chiếm được tâm em, tôi cũng phải chiếm được cơ thể của em!”
“Rẹt rẹt”
Thanh âm quần áo bị xé rách.
Kiều Thư rốt cuộc mở hai mắt, hắn ánh mắt hoảng loạn giơ tay muốn che lại thân thể của mình, phát ra thanh âm run rẩy chất vấn: “Cố Trầm Ngôn anh làm cái gì?”
Cố Trầm Ngôn cường ngạnh kéo tay hắn ra, ánh mắt nảy sinh ác độc: “Làm cái gì? Chơi em!”
Kiều Thư: “Anh!”
Kiều Thư bị áp chế chặt chẽ trên xích đu, hắn liều mạng chống cự, giãy giụa: “Không, không……”
Thanh âm run rẩy.
Nhưng hắn vẫn là không chống cự được động tác cường thế Cố Trầm Ngôn, hắn không có một chút năng lực phản kháng.
……
“Ngô ~”
Thanh âm hắn dần thay đổi, ngón tay xanh nhạt dùng sức mà chộp vào trên vai Cố Trầm Ngôn, “Đừng, đừng ở…… Này…… A!”
Đôi mắt đỏ lên nam nhân cũng không để ý tới, hắn ôm Kiều Thư, dùng sức mà cắn lên môi Kiều Thư , ở trên môi Kiều Thư lưu lại một dấu răng rõ ràng: “Em là của tôi!”
Hắn ánh mắt cố chấp.
“Em là của tôi!”
“Kiều Thư! Em đừng nghĩ trốn!”
……
Ân ân a a……】
Kiều Thư gương mặt nóng lên mà nhìn mấy ngàn chữ miêu tả đặc sắc phía dưới, ngồi ở trên xích đu mông cậu nhịn không được dẩu dẩu……
Còn rụt rụt.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng chịu không nổi, phảng phất như đang bị lửa đốt mông, kinh hoảng từ trên xích đu nhảy xuống.
Ý thức được chính mình đang làm cái gì, Kiều Thư ưm ư một tiếng, vội vàng giơ tay che lại mặt mình.
Nhảy cái gì nhảy!
Kiều Thư ngu ngốc!
Không phải, không phải, chỉ là……
Là cưỡng chế xích đu play sao……
Lại, lại không phải thật sự……
Cố, Cố Trầm Ngôn cũng sẽ không thật sự làm như vậy…… Đem cậu ấn ở trên xích đu cưỡng chế kia gì……
A a a!
Kiều Thư vỗ vỗ mặt.
Nghĩ cái gì đâu!
Chờ mong…… Phi, mới không chờ mong đâu!
Kiều Thư luống cuống tay chân rời khỏi hình ảnh, sau đó đóng lại Weibo, sau khi đóng lại, cậu lại không nhịn được mà trộm nhìn thoáng qua xích đu trống không phía sau đang hơi hơi đong đưa ……
Ánh mắt cậu giật giật.
Này, này xích đu này, thật sự có thể? Kia, kia gì?
Cậu phát ra nghi vấn từ linh hồn.
Kiều Thư chột dạ mà nhìn nhìn bốn phía.
Đình viện lúc này trống rỗng, trừ bỏ cậu cũng không còn bất kì ai nữa, chỉ có hoa cỏ cây cối, chỉ có cá, chỉ có ánh trăng……
Những cái này đều không phải người.
Cậu nuốt nuốt nước miếng.
Giơ tay che che lại gương mặt có chút nóng lên, mang theo tinh thần nghiên cứu không thể nói thành lời một lần nữa đi đến trước xích đu.
Xích đu không có lưng ghế.
Là một tấm gỗ rất lớn, rất dày chắc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng vỡ vụn.
Kiều Thư: “……”
“Khụ!”
Ánh mắt cậu dịch về phía xích sắt, mỗi một cái xích sắt đều thực thô, tuyệt đối sẽ không đột nhiên đứt gãy.
Kiều Thư: “……”
Cậu lại nhìn về phía dây leo cùng mấy bông hoa leo trên xích sắt, trong óc không khỏi nhớ tới đoạn vừa đọc kia.
【 Kiều Thư ngưỡng đầu, trên mặt là đau đớn không khắc chế được, còn có thoải mái, thanh âm áp lực của hắn, tiếng hít thở trong cổ họng lại theo xích đu đong đưa tăng thêm.
Bàn đu dây không có phòng hộ, tay hắn ở trong không khí quơ quơ, cuối cùng bắt lấy sợi dây leo xích đu màu xanh lục, ngón tay trắng nõn dùng sức bắt lấy, dây đằng vừa mới nở ra hoa nhỏ, đã bị hắn bắt lấy, tràn ra nước hoa màu tím ở lòng bàn tay hắn, cuối cùng lại theo cổ tay của hắn chậm rãi nhỏ giọt……
Một con bàn tay to duỗi lên.
Bao trùm bàn tay trắng nõn của hắn……】
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư hoàn hồn, duỗi tay vỗ vỗ mặt, “Nghĩ cái gì đâu!”
Cậu nhanh chóng lui về phía sau nửa bước.
Ánh mắt né tránh, không dám lại nhìn về phía xích đu, còn chột dạ mà lẩm bẩm tự nói: “Nơi này đều không có phòng hộ, sao có thể an toàn……”
“Không phải……”
“Nghĩ tới cái này làm cái gì?”
Kiều Thư vô ngữ ngồi xổm trên mặt đất, đem vùi đầu lên, “Kiều Thư, mi, mi hết cứu!”
Đầy đầu đều là rác thải màu vàng !
Xem một bộ truyện h thôi còn có thể mang nhập hiện thực……
“Kiều Thư?”
Thanh âm quen thuộc ở phía sau cách đó không xa vang lên.
Kiều Thư theo bản năng đem đầu đang giấu ở hai đầu gối nâng lên, nhìn lại.
Cố Trầm Ngôn bước nhanh xuyên qua đường đá cuội, đạp ánh trăng đi tới, sau đó ngồi xổm trước mặt Kiều Thư , anh nhìn Kiều Thư ánh mắt lo lắng hỏi.
“Như thế nào lại ngồi xổm ở chỗ này?”
“Mặt như thế nào lại đỏ như vậy? Là có nơi nào khó chịu sao? Không thoải mái sao?” Bàn tay anh dán lên trán Kiều Thư.
Kiều Thư: “……”
Cậu chột dạ sờ sờ mặt, xấu hổ cười cười từ trên mặt đất đứng lên.
“Chính là, chính là……”
“Có chút nóng.”
“Đúng vậy, có chút nóng.” Cậu nâng tay lên làm cây quạt, cho chính mình quạt gió.
Cố Trầm Ngôn: “Thật sự không có việc gì sao?”
Kiều Thư loạn hoảng con mắt, kiên định gật đầu: “Em thật sự không có việc gì, thật sự là do nóng.”
“Có nhãi con ở nha.”
“Không thoải mái em khẳng định trước tiên sẽ nói cho anh.”
_____________________
*Chỗ này nguyên là "Hoa Đoàn Cảm Thốc", là một thành ngữ bên Trung Quốc, có nghĩa là: sắc màu rực rỡ, rực rỡ gấm hoa.