Cá nướng thực nhanh liền trong thời gian Phương Chu Du cùng Phù Đinh căm giận đem lên, bọn họ liếc nhau, hóa bi phẫn thành sức ăn, một câu cũng không nói trực tiếp bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Kiều Thư ở trong mùi hương nồng đậm của cá nướng cũng thèm không nhịn được.
Cậu đưa mắt trông mong nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn đem bao tay trên tay Kiều Thư tháo ra, lấy ra khăn ướt chuẩn bị trong túi giúp Kiều Thư lau khô tay, sau đó đem chiếc đũa phóng tới trong tay Kiều Thư.
“Ăn đi.”
Kiều Thư lập tức được giải phóng.
Cá nướng quán này xác thật ăn rất ngon, cá cũng rất lớn, bọn họ chọn cá xong cũng không chọn thêm thứ gì, Kiều Thư ăn rất vui sướиɠ, cậu đặc biệt thích ăn bí đỏ bên trong.
Mềm mềm mại mại, mang theo một chút vị ngọt, ăn một cái còn muốn ăn thêm một cái, đáng tiếc bí đỏ cũng không phải rất nhiều.
Cái thứ hai Kiều Thư thích ăn chính là cá trứng, cá trứng đã được chiên lên áo một lớp vàng, da cá giòn giòn, thịt trơn mềm ngon miệng, xương cốt cắn lên thơm thơm.
Cái thứ ba chính là da cá chiên giòn……
Cá nướng ăn xong, bốn người tạm biệt.
Ăn ở yến hội, lại đi ăn cá nướng cùng chân gà, Kiều Thư tâm tình tốt không chịu được.
Cậu ngồi trên xe nhịn không được nhẹ nhàng mà hừ hừ ca hát.
Cố Trầm Ngôn: “Vui vẻ như vậy?”
Kiều Thư gật đầu.
Cậu hoảng đầu: “Chuyện đắc ý nhất nhân sinh, không chỉ ăn uống no đủ không lo không sầu.”
“Mà em so với bọn hắn càng đắc ý hơn.”
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
Kiều Thư hì hì cười: “Em còn có chồng nha.”
Cậu đắc ý mà đếm trên đầu ngón tay: “Chồng em chính là thân cao chân dài cực kì đẹp trai, có tiền sủng em……”
“Làm cũng tốt.”
Ba chữ cuối cùng lén lút dừng ở bên tai Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn cổ họng giật giật.
Kiều Thư nhanh chóng lui lại.
Cậu thất vọng thở dài, sau đó ủy khuất sờ sờ bụng, sống tốt cũng vô dụng, cậu hiện tại hưởng thụ không được.
Kiều Thư nhịn không được bắt đầu tính, cậu cùng Cố Trầm Ngôn đã bao nhiêu lâu không có làm, từ ngày cậu tỏ tình đến bây giờ……
Gần một tháng.
QAQ
Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu cậu: “Muốn ngồi lên không?” Anh chỉ chỉ chân mình.
Kiều Thư nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự gật gật đầu, làm không được, vậy ở phương diện khác bổ sung thêm đi.
Cậu duỗi tay.
Cố Trầm Ngôn cười khẽ.
Sau đó cúi người đem Kiều Thư ôm đến trên đùi anh.
Kiều Thư đem đầu dựa vào trên vai Cố Trầm Ngôn: “Em có nặng hay không nha?”
Cố Trầm Ngôn: “Không nặng.”
Kiều Thư: “Thật vậy chăng?”
“Em gần nhất cũng chưa thể gọi là nặng, bất quá em cảm thấy em nặng nha.”
Cậu bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn đặt ở trên bụng mình: “Anh xem, có thịt rồi.”
Cố Trầm Ngôn sờ sờ: “Không tồi.”
Kiều Thư trừng anh.
Cố Trầm Ngôn cúi đầu hôn hôn môi cậu: “Tiểu tiên sinh quá gầy.”
“Ngày mai lại ăn nhiều một chút.”
Kiều Thư lẩm bẩm: “Em đã ăn đủ nhiều.” Cậu chọc chọc ngực Cố Trầm Ngôn: “Sau khi có nhãi con lượng ăn của em đều tăng gấp đôi.”
Nói tới đây cậu thất vọng thở dài một hơi: “Ban đầu còn tưởng rằng là em còn có thể cao lên nha.”
“Đều hết vui vẻ.”
Kiều Thư dẩu miệng.
Cố Trầm Ngôn: “Tiểu tiên sinh đã rất cao.”
Kiều Thư: “Chính là không cao như anh.”
Cố Trầm Ngôn nghĩ nghĩ: “Tôi lần trước ở siêu thoại nhìn thấy bọn họ nói chúng ta đây là chênh lệch chiều cao cực tốt.”
“Tuyệt phối.”
Kiều Thư quả nhiên vui vẻ: “Hắc hắc.”
“Kỳ thật cũng không tính là không vui vẻ, bởi vì chúng ta có nhãi con.”
“Nhãi con!”
Cậu cúi đầu vuốt bụng cùng bé con nói chuyện: “Nhãi con nha, con phải khỏe mạnh lớn lên nha, không thể làm ba ba ăn cơm không trả tiền.”
“Chờ con ra tới, ba ba mang con đi chơi.”
“Trên thế giới này có thật nhiều thật nhiều nơi để chơi nha, chúng ta có thể đi công viên giải trí……”
“Ăn cũng thật nhiều nha.”
“Cố Trầm Ngôn.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”
Kiều Thư: “Anh nói em mỗi ngày ăn những món đó bé con đều có thể nếm được hương vị không?”
Cố Trầm Ngôn ánh mắt ôn nhu: “Có thể.”
Kiều Thư cười: “Em cũng cảm thấy có thể nha.”
Xe thực nhanh đến Lan đình.
Sau khi Kiều Thư xuống xe, tài xế thực nhanh liền rời đi, sau khi tài xế đi rồi cậu nhìn chung quanh xác định không có ai, vì thế bắt đầu làm nũng.
Kiều Thư: “Không muốn đi nữa.”
“Mỏi chân.”
Cậu ba ba nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn dừng lại bước chân: “Ôm em?”
Kiều Thư lập tức cười.
Cậu bổ nhào vào trong ngực Cố Trầm Ngôn, ngoan ngoãn giơ tay ôm cổ Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn khom lưng, bế lấy mông Kiều Thư.
Kiều Thư kẹp lấy eo Cố Trầm Ngôn.
“Đi nha!”
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Được.”
Trong phòng còn ánh đèn, nhìn dáng vẻ thì chắc dì Lan với chú Chu đã trở về phòng ngủ.
Cố Trầm Ngôn mở cửa vào nhà.
Anh đứng ở huyền quan giúp Kiều Thư cởi giày, sau đó lấy dép của Kiều Thư giúp cậu mang vào, lúc này mới tự mình đổi giày.
Kiều Thư: “Có mệt hay không?”
“Em xuống dưới trước?”
Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư: “Không cần.”
Kiều Thư cười nói: “Sức lực của Cố tiên sinh thật tốt.”
“Cách.”
Có động tĩnh truyền đến, Kiều Thư theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy dì Lan đi ra.
Hai người đối mắt nhau.
Kiều Thư: “……”
Dì Lan: “……”
Kiều Thư thân thể cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, sau đó nhanh chóng xoay người, ghé vào trên vai Cố Trầm Ngôn.
“Hô hô.”
Cậu giả bộ ngủ.
Dì Lan thực nhanh liền phản ứng lại, rồi sau đó bật cười, dường như không có việc gì mà nói với Cố Trầm Ngôn: “Thiếu gia đã trở lại.”
“Uống rượu sao?”
“Trong phòng bếp đã chuẩn bị canh giải rượu.”
Nói xong bà nhìn vào Kiều Thư đang ghé trên vai Cố Trầm Ngôn giả bộ ngủ, cố ý hỏi: “Thiếu phu nhân ngủ rồi a?”
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Ừm.”
Kiều Thư lặng lẽ chọc chọc lưng Cố Trầm Ngôn.
Vì thế Cố Trầm Ngôn đối dì Lan nói: “Tôi ôn Kiều Thư lên lầu trước, một hồi xuống uống canh giải rượu.”
Dì Lan: “Được.”
Thời điểm lên lầu Kiều Thư sợ dì Lan còn đang nhìn cậu, đôi mắt gắt gao nhắm chặt cũng không dám mở.
Thẳng đến khi Cố Trầm Ngôn vào phòng, đóng lại cửa phòng.
Cố Trầm Ngôn: “Được rồi, đã đến phòng.”
Kiều Thư lúc này mới mở to mắt.
Gò má cậu nóng lên, nhịn không được che mặt: “A a a! Bị dì Lan thấy được, không còn mặt mũi gặp người!”
Cố Trầm Ngôn nhẫn cười: “Sẽ không.”
Kiều Thư: “Em đều lớn như vậy, còn muốn người ta ôm một cái.”
Cố Trầm Ngôn: “Không mất mặt.”
“Là tôi thích ôm tiểu tiên sinh.”
Kiều Thư dẩu miệng.
Cậu cúi đầu nhìn Cố Trầm Ngôn đang ôm cậu, ngón tay ở trên ngực Cố Trầm Ngôn chọc chọc: “Em trước kia không như vậy.”
“Là bé con muốn ôm một cái mới như vậy.”
“Thật sự.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Là bé con muốn.”
“Tiểu tiên sinh là vô tội.”
Kiều Thư gật đầu: “Ừm ừm.”
“Là bé con.”
Một lát sau, cậu lại nhịn không được thành thật nói: “Kỳ thật tiểu tiên sinh cũng có muốn một chút.”
“Bất quá liền một chút nha.”
Kiều Thư khoa tay múa chân một hồi, tỏ vẻ thật sự liền chỉ có một chút nha.
Cố Trầm Ngôn nhịn cười.
Kiều Thư: “Thật sự liền một chút.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Đi tắm rửa?”
Kiều Thư: “Được.”
Do đi ăn cá nướng nên trên người hai người đều mang theo mùi cá nướng, Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư đi vào phòng tắm, đem Kiều Thư để lên trên ghế nhỏ.
Sau đó anh đi xả nước vào bồn tắm.
Cố Trầm Ngôn: “Ngồi xuống đi, tôi đi lấy quần áo.”
Kiều Thư: “Được.”
Cố Trầm Ngôn cầm quần áo trở về, kêu Kiều Thư ngồi vào bồn tắm, anh giúp Kiều Thư gội đầu.
Cũng không tính là lần đầu tiên.
Kiều Thư tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi vào bên trong bồn tắm.
Cố Trầm Ngôn: “Cúi đầu xuống.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Lực đạo muốn mạng thêm một chút hay không?”
Kiều Thư: “Không cần.”
Cố Trầm Ngôn: “Có đau không?”
Kiều Thư: “Không đâu ạ.”
“Cố Trầm Ngôn anh như thế nào tốt như vậy nha?”
“Đều sủng hư em.”
Cố Trầm Ngôn: “Tốt sao?”
Kiều Thư: “Ừm.”
“Siêu tốt, tốt làm tiểu tiên sinh càng ngày càng kiều khí càng tùy hứng nha.”
Cố Trầm Ngôn: “Còn chưa đủ.”
Kiều Thư: “Hả?”
Cố Trầm Ngôn: “Tiểu tiên sinh có thể lại kiều khí lại tùy hứng thêm một chút.”
Kiều Thư: “Mới không cần đâu.”
Cố Trầm Ngôn: “Vì cái gì?”
Kiều Thư: “Cố tiên sinh về sau ghét bỏ tiểu tiên sinh thì phải làm sao bây giờ? Tiểu tiên sinh sẽ thực đáng thương.”
Cố Trầm Ngôn: “Sẽ không.”
Kiều Thư: “Hừ.”
Cố Trầm Ngôn: “Cố tiên sinh chỉ muốn đem tiểu tiên sinh sủng hư, về sau tiểu tiên sinh sẽ không bao giờ sẽ nghĩ tới việc mang bóng chạy nữa.”
Kiều Thư: “Ha ha ha.”
“Anh còn nhớ rõ hả?”
Cậu nghịch ngợm tát nước vào người Cố Trầm Ngôn: “Cố tiên sinh keo kiệt.”
Cố Trầm Ngôn thanh âm mang cười: “Ừm, siêu keo kiệt.”
Kiều Thư cười ha ha.
Sau khi bọt trên đầu được xối sạch sẽ, Kiều Thư đỏ mặt đẩy Cố Trầm Ngôn ra bên ngoài: “Em tự mình tắm được rồi.”
“Anh cũng mau đi tắm.”
Cố Trầm Ngôn không kiên trì: “Có việc nhớ kêu tôi.”
Kiều Thư: “Dạ dạ.”
Cố Trầm Ngôn đi qua khu tắm bằng vòi sen, Kiều Thư che mặt lại: “Kéo mành! Kéo mành!”
Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ kéo lên.
Kiều Thư ngồi trong bồn tắm, nhìn bóng dáng bên kia tấm mành, cấm dục gần một tháng cậu điên cuồng nuốt nước miếng.
QAQ!
Nhịn xuống!
Cố Trầm Ngôn tắm rửa xong thay quần áo, đợi một hồi Kiều Thư mới tắm rửa xong.
Kiều Thư mặc áo ngủ đi ra, liền nhìn thấy áo ngủ của Cố Trầm Ngôn không có hoàn toàn che hết cơ ngực gợi cảm rắn chắc.
Kiều Thư: “……”
Nước miếng sắp không đủ để chảy luôn rồi.
Kiều Thư cưỡng bách bản thân quay đầu, che mũi lại, tròng mắt đảo loạn: “Anh đã uống canh giải rượu chưa?”
Cố Trầm Ngôn: “Còn chưa có.”
“Vậy anh đi liền đi.”
Cố Trầm Ngôn đi xuống lầu uống canh giải rượu.
Kiều Thư nằm trở lại trên giường, bi thương lấy chăn che lại bản thân, “Kiều Thư nhịn xuống.”
“Bé con quan trọng.”
QAQ
lsp thật khó nha!
Sau khi Cố Trầm Ngôn trở về, Kiều Thư lập tức ủy khuất chui vào trong ngực Cố Trầm Ngôn, há mồm cắn đầu vai anh.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư thanh âm rầu rĩ: “Không có gì.”
Cậu vặn vẹo.
Cố Trầm Ngôn cảm nhận được dị thường trên người Kiều Thư, ánh mắt giật giật: “Muốn?”
Kiều Thư gương mặt nóng lên.
Sau đó ủy khuất gật đầu: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn ôn nhu xoa xoa đầu Kiều Thư, ở trên trán Kiều Thư rơi xuống một nụ hôn: “Ngoan, tiểu tiên sinh không ủy khuất.”
Kiều Thư: “A?”
Cố Trầm Ngôn nhấc chăn lên.
Giây tiếp theo Kiều Thư hô hấp nặng thêm, cậu mở to hai mắt nhìn, ngón tay bắt lấy tóc Cố Trầm Ngôn.