Kiều Thư mở to hai mắt nhìn, nháy mắt liền lên tinh thần!
Cậu nhận lấy thẻ đen Cố Trầm Ngôn đưa qua, thật cẩn thận mà sờ sờ, dùng ngữ khí chưa hiểu chuyện đời hỏi: “Đây là thẻ đen không có hạn mức tùy tiện quét trong lời đồn sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Tiểu thị dân Kiều Thư: “!!!”
“Cho em thật hả?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư chớp chớp mắt, hỏi: “Em thật sự có thể tùy tiện quẹt sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Thật.”
“Tùy tiện quẹt tùy tiện mua.” Nhìn bộ dáng đáng yêu này của vợ nhỏ, Cố Trầm Ngôn cũng nhịn không được có chút lên mặt, anh dừng một chút, lại nói: “Ông xã có tiền.”
Kiều Thư: “!!!”
Lời nói của bá tổng!
Kiều Thư tim đập thình thịch, cậu cao hứng mà hôn lên miệng Cố Trầm Ngôn một ngụm, cầm thẻ đen hưng phấn vung lên: “Chúng ta đây hiện tại liền đi mua mua mua!”
Cậu học thần thái những phú hào đi mua đồ vật trong phim truyền hình ở trong không khí chỉ chỉ: “Cái này, cái này, cái này, cái này đều không cần, còn lại tất cả đều cho gói lại cho tôi!”
Cố Trầm Ngôn buồn cười: “Đi trung tâm thương mại Kim Diệu?”
Kiều Thư: “!!!”
Nơi đó chính là nơi mà những kẻ có tiền ở Hải Thành chuyên môn đi dạo, nghe nói tầng lầu càng cao, đồ vật bên trong liền càng quý.
Cố Trầm Ngôn: “Đi không?”
Kiều Thư: “Đi!”
Xe chạy trên đường, chạy đến khu Kim Diệu, dọc theo đường đi Kiều Thư đều thực hưng phấn: “Nghe nói đồ vật nơi đó thực quý, một kiện quần áo ít nhất đều là mười mấy vạn, thật vậy chăng?”
Cố Trầm Ngôn: “Cũng có món mấy vạn.”
Kiều Thư: “Có đồ ăn không?”
Cố Trầm Ngôn: “Có.”
Kiều Thư nhịn không được liếʍ môi: “Nơi đắt giá như vậy đồ ăn cũng rất ngon đi?”
Cố Trầm Ngôn nghĩ nghĩ: “Bánh kem nhỏ cùng bánh su kem thường ngày đều mua ở nơi đó.”
Kiều Thư vỗ tay một cái: “Kia khẳng định ăn rất ngon!”
Cậu nuốt nuốt nước miếng.
Sau đó nhịn không được lôi kéo tay áo Cố Trầm Ngôn: “Một hồi chúng ta lại đi mua bánh kem nhỏ ăn đi.”
Cố Trầm Ngôn: “Không được.”
Kiều Thư kinh ngạc trừng lớn hai mắt, một đôi mắt tràn đầy đều là không thể tin tưởng được.
Cố Trầm Ngôn cư nhiên cự tuyệt cậu!
Cự tuyệt cậu!
Tình yêu đâu?
Cố Trầm Ngôn nhéo nhéo mũi cậu: “Tiểu tiên sinh, em hôm nay đã ăn rất nhiều bánh kem.”
Kiều Thư buổi chiều cùng Giang Gia Du cùng nhau, hai người đều là thể chất ăn không mập, vừa lúc Giang Gia Du cũng vừa quay xong một bộ phim, không cần khống chế thể trọng, cũng thích ăn đồ ngọt, vì thế hai người ghé vào cùng nhau ăn lấy ăn để, không phải bánh kem chính là kem, còn có trà sữa.
Kiều Thư chột dạ.
Cố Trầm Ngôn sẽ sủng cậu mua đồ ngọt cho cậu, chuẩn bị bánh kem này đó, nhưng anh đồng thời cũng sẽ khống chế số lượng đồ ngọt Kiều Thư ăn vào.
Ăn quá nhiều đồ ngọt đối thân thể cũng không tốt.
Kiều Thư cũng biết.
Vì thế cậu chột dạ chớp chớp mắt: “Chúng ta đây mua một chút để ngày mai em ăn?”
“Em ngày mai có thể ăn đi?”
Cố Trầm Ngôn: “Ngày mai bọn họ sẽ đưa mẻ mới lại đây.”
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư ủy khuất đem đầu chôn ở trên vai Cố Trầm Ngôn, ngón tay không cao hứng moi phía sau lưng Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn vỗ vỗ cậu lưng hống nói: “Ngoan, ngày mai lại ăn có được hay không?”
Kiều Thư ủy khuất.
Thực thèm.
Nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi.”
Cố Trầm Ngôn: “Một hồi chúng ta qua đó, em tự nói rõ loại mình muốn ăn, để cho bọn họ ngày mai làm đưa lại đây được không?”
Kiều Thư ngón tay giật giật, lộ ra một nụ cười: “Được nha.”
Xe ngừng ở bãi đỗ xe ngầm, hai người trực tiếp vào thang máy đi thẳng tới lầu 3, chỗ cửa hàng bánh kem.
Bởi vì tính đặc thù của khu thương mại này Kiều Thư cũng không cần mang khẩu trang, phi thường thả lỏng mà nắm tay Cố Trầm Ngôn trực tiếp đi vào cửa hàng bánh kem.
“Hoan nghênh quang lâm.”
Thời điểm chị gái phục vụ nhìn thấy Cố Trầm Ngôn cùng Kiều Thư tới ánh mắt chấn kinh một chút, nhưng thực nhanh liền thu liễm, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Hai vị tiên sinh có cần giới thiệu không ạ?”
Kiều Thư: “Tự chúng tôi xem.”
Kiều Thư cực kì hưng phấn lôi kéo Cố Trầm Ngôn đi đến cửa kính gần nhất, cậu ngửi hương thơm ngọt nhàn nhạt trong không khí của cửa tiệm, cả người tâm tình phi dương.
“Cái này giống như ăn thật ngon.”
Cố Trầm Ngôn: “Mua.”
Kiều Thư: “Được.”
“Cái này giống như cũng không tồi!” Cậu lại ghé vào một cái cửa kính khác, mắt thèm mà nhìn.
Cố Trầm Ngôn: “Cái này cũng mua.”
Kiều Thư: “Còn có cái này cái này……”
Chị gái phục vụ kích động, vẫn luôn ở trộm nhìn hai người, cô nhìn thấy Kiều Thư cơ hồ đối mỗi loại điểm tâm ngọt đều không có sức chống cự, nhìn thấy cái nào cũng đều sẽ đi không nổi.
Sau đó một bên khen một bên hai mắt trông mong nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Mà Cố Trầm Ngôn sẽ đối với cậu lộ ra nụ cười sủng nịch, xoa xoa đầu Kiều Thư, nói: “Được, mua.”
Kiều Thư có được đáp án vui mừng lập tức lộ ra một nụ cười ngây ngốc ngọt ngào.
A a a!
Thật ngọt!
Hiện trường phát đường thật quá hạnh phúc!
Hai người ở trong tiệm bánh kem đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ, thời điểm đi đến quầy Kiều Thư nghi hoặc chớp chớp mắt, cậu nghiêng đầu hỏi: “Cố Trầm Ngôn, chúng ta vừa mới nãy chọn những cái gì?”
Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu Kiều Thư, đối quầy nói: “Số 1, số 5, số 6, số 8……” Nơi này mội loại điểm tâm ngọt đều đánh dấu dãy số, anh một hơi nói hơn hai mươi mấy dãy số: “Những loại bánh ngọt này mỗi loại một phần ngày mai đưa đến tập đoàn Cố thị.”
Chị gái đứng quầy: “Vâng.”
Một bên Kiều Thư kinh ngạc cảm thán nói: “Nhiều như vậy? Anh cư nhiên đều nhớ rõ nha! Anh thật là lợi hại nga!”
“Ông xã ~” cậu đột nhiên làm nũng, mắt mở to siêu cấp chờ mong mà nhìn Cố Trầm Ngôn, mềm mại hỏi: “Nhiều như vậy, em ngày mai đều có thể ăn hết sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Mỗi cái chỉ có thể ăn một chút.”
Kiều Thư: “……”
“Kia thực lãng phí nha.”
Cậu dối trá chớp chớp mắt.
Cố Trầm Ngôn xoa bóp gương mặt mềm mại của Kiều Thư: “Tiểu tiên sinh, tổng tài có rất nhiều người làm.”
Kiều Thư: “……”
Cậu mếu máo.
Sau đó lại thử hỏi: “Tới cũng tới rồi, em có thể mua một cái ăn không?” Cậu đo ngón tay: “Liền mua một cái nhỏ nhất.”
“Được không?”
“Được không nha?”
“Cố tiên sinh.”
“Ông xã ~”
“Anh ơi ~”
Mắt to chớp chớp, ôm cánh tay Cố Trầm Ngôn lắc lắc.
Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp: “Em đi chọn một cái, chúng ta mang đi.”
Kiều Thư: “Yeah!”
Thắng lợi!
Cậu vui vẻ lập tức buông cánh tay Cố Trầm Ngôn ra, đi chọn cái bánh ngọt cuối cùng hôm nay mình có thể ăn.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Kiều Thư vẫn là bánh mousse dâu tây cậu thích nhất.
“Đi thôi.” Cố Trầm Ngôn dắt tay Kiều Thư.
Kiều Thư cầm theo cái túi nhỏ siêu cấp vui vẻ mà cùng Cố Trầm Ngôn cùng nhau đi ra của hàng bánh kem.
Chị gái phục vụ ở phía sau: “!!!”
A a a a a a!
Quá ngọt!
Vì cái gì hiện tại đang đi làm! Vì cái gì ở trong tiệm quy định đi làm không thể chơi di động!
Không thể trước tiên cùng bọn chị em chia sẻ!
Tâm như đao cắt!
Không thể hô hấp!
A a a a a a!
Quá ngọt a!
Kiều Thư một chút cũng không biết chị gái phục vụ trong tiệm bánh kem đang đau lòng, cậu lúc này rất vui vẻ.
Có thể ăn bánh kem nhỏ nha!
Hắc hắc.
Không đúng.
Kiều Thư ngửa đầu nghi hoặc nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta vừa mới có phải hay không chưa trả tiền?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Cửa hàng bánh kem có thể tính theo tháng.”
Kiều Thư chớp chớp mắt: “A!”
Đây là kẻ có tiền sao?
Lầu 3 đều là đồ ăn, Kiều Thư không đi được một hồi nhìn thấy một tiệm kem lại đi không nổi.
Cậu thèm nhỏ dãi mà nhìn, sau đó mắt trông mong nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn lắc đầu.
Kiều Thư ủy khuất.
Cậu siêu cấp mất mát cúi đầu, đáng thương không chịu được, liền ở thời điểm Cố Trầm Ngôn chuẩn bị thỏa hiệp, cậu liền nắm tay Cố Trầm Ngôn đi rồi.
Kiều Thư: “Không ăn.”
“Em đã có bánh kem nhỏ.”
Cậu đôi mắt sáng lấp lánh, đôi tay đặt ở trên bụng: “Em phải cho nhãi con của chúng ta một tấm gương thật tốt!”
“Đi!”
“Chúng ta đi mua quần áo!”
Cố Trầm Ngôn ánh mắt ôn nhu.
Hai người đi thang máy đi đến tầng cao nhất, Kiều Thư nhìn trúng một của hàng liền kéo Cố Trầm Ngôn đi vào, cậu chuyên chú mà ở trong những bộ quần áo vừa nhìn đã thấy quý giá kia chọn chọn, sau đó lấy ra một bộ đưa cho Cố Trầm Ngôn: “Anh đi thử đi.”
Cố Trầm Ngôn đôi mắt vừa động.
Kiều Thư đã đẩy Cố Trầm Ngôn vào phòng thay quần áo ở một bên, “Em lại chọn tiếp cho anh.”
Anh đóng lại cửa phòng thay quần áo.
Kiều Thư tâm tình thực không tồi tiếp tục chọn, cậu chọn vài bộ, đặt ở một bên, sau đó ngồi ở trên sô pha chờ Cố Trầm Ngôn ra tới.
Cố Trầm Ngôn thực nhanh liền ra đây.
Kiều Thư tức khắc ánh mắt sáng lên! Đẹp!
Chồng cậu quả nhiên là mắc áo di động, mặc cái gì cũng đẹp nha, Kiều Thư bị soái không chịu được, đặc biệt mấy bộ tây trang này là do cậu chọn, Kiều Thư liền cảm thấy càng đẹp trai!
“Cái này anh cũng là đi thử thử.” Cậu hứng thú bừng bừng nói.
Cố Trầm Ngôn: “Em đâu?”
“A?” Kiều Thư sửng sốt: “Em không mua.”
Quần áo của cậu rất nhiều, từ sau khi cậu cùng Cố Trầm Ngôn kết hôn, mỗi tháng đều có nhà thiết kế tới cửa đo thân định chế cho cậu, kỳ thật quần áo Cố Trầm Ngôn cũng là như vậy, nhưng Kiều Thư vẫn là muốn tự mình mua quần áo cho Cố Trầm Ngôn, thỏa mãn cơn nghiện một chút.
Giúp cho người mình thích mua mua mua là hạnh phúc nhất!
“Anh mau đi thử thử.” Kiều Thư đẩy Cố Trầm Ngôn một lần nữa tiến vào phòng thay quần áo.
Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ.
Anh thử một bộ lại một bộ.
Quá trình này lúc trước anh thấy rất rườm rà, thuộc về lãng phí thời gian, vì thế Cố Trầm Ngôn trước nay chưa từng thử qua quần áo như vậy, quần áo anh đều là từ nhà thiết kế cao cấp đo thân định chế cho anh, cũng không cần thử từng cái như vậy, liền tính là ở nước ngoài lưu học thời điểm vừa học vừa làm, anh mua quần áo cũng rất ít khi thử như vậy, trước nay đều là tùy ý chọn.
Nhưng lúc này mỗi lần anh thử quần áo đi ra đều sẽ thấy được cặp mắt cực kì xinh đẹp kia của Kiều Thư sáng lên, anh liền sẽ cảm thấy quá trình mua quần áo này kỳ thật cũng không tồi.
“A!” Kiều Thư nhìn quần áo Cố Trầm Ngôn thử qua rối rắm: “Đều thật đẹp nha, đều muốn mua tới a.”
Cố Trầm Ngôn: “Vậy mua tới.”
Kiều Thư ngửa đầu trừng anh.
Cố Trầm Ngôn: “???”
Kiều Thư đô miệng.
Sau đó một lần nữa cúi đầu nghiêm túc mà chọn lựa, qua một hồi lâu Kiều Thư từ trong đống quần áo Cố Trầm Ngôn thử qua lấy ra hai bộ cậu cảm thấy đẹp nhất, đi đến quầy tính tiền.
Cậu lấy ra di động chi trả.
Hai bộ quần áo giá gần một trăm vạn làm tiểu thị dân Kiều Thư hơi đau lòng một chút.
Cố Trầm Ngôn đi qua đó, anh nhìn thấy Kiều Thư dùng di động trả tiền hơi hơi kinh ngạc một chút: “Như thế nào không dùng thẻ kia?”
Kiều Thư ngửa đầu nhìn anh: “Đây là chuyện em đã sớm muốn làm, không giống nhau.”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư lấy qua túi chị gái ở quầy đã gói kĩ đưa cho cậu, sau đó đối Cố Trầm Ngôn ngọt ngào cười: “Em cũng muốn dùng tiền em kiếm được nuôi ông xã nha!”
Cậu nắm tay Cố Trầm Ngôn đi ra ngoài.
Cố Trầm Ngôn tiếp nhận túi quần áo trên tay Kiều Thư, Kiều Thư thoải mái cười nói: “Thỏa mãn.”
Cố Trầm Ngôn sửng sốt, trong lòng trở nên nóng bỏng, hầu kết lăn lăn, cuối cùng nói: “Cảm ơn tiểu tiên sinh của tôi.”
Kiều Thư hắc hắc cười.