Thời điểm được buông ra tiếng hít thở của Kiều Thư đều năng hơn không ít, Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu Kiều Thư, giọng thấp thấp dừng ở lỗ tai Kiều Thư làm tai cậu tê rần, rồi như lan đến cả trái tim: “Đủ rồi sao?”
“Tiểu tiên sinh của Cố tiên sinh.”
Kiều Thư đỏ mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sau đó lại ra vẻ trấn tĩnh thu hồi nụ cười.
“Còn được.”
“Tiểu tiên sinh tạm thời vừa lòng.”
Cố Trầm Ngôn lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Kiều Thư, cậu cũng ngoan ngoãn đem một bên mặt khác thò lại gần.
Cố Trầm Ngôn khựng lại sau đó đặt một nụ hôn trên đó.
Kiều Thư vui vẻ như muốn bay lên.
Cậu giơ tay che lại gương mặt có chút nóng lên: “Nếu Cố tiên sinh đã thanh toán thù lao, kia tiểu tiên sinh liền nói cho anh đi.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”
Kiều Thư: “Hai người đứng trước là ——”
“Đăng đăng ——”
“Chồng của em!”
Cố Trầm Ngôn bật cười: “Kia đứng thứ hai là ai?”
Kiều Thư: “Thứ hai là……”
“Hắn chính là ——”
“Kiều Kiều tiểu tiên sinh của Cố tiên sinh!”
Kiều Thư: “Kinh hỉ không?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm, thực kinh hỉ.”
“Cảm tạ tiểu tiên sinh.”
Kiều Thư: “Hắc hắc.”
Tuy rằng Cố Trầm Ngôn nói cậu không xấu đã lấy lại cho Kiều Thư một chút tự tin, nhưng cậu là sắp muốn thổ lộ, nên Kiều Thư còn phải phi thường nghiêm túc đối đãi với vết mụn trên mặt.
Sau khi bôi thuốc xong, cậu liền ở bồn tắm bên trong bồn tắm ngâm mình, sau đó một bên ngâm một bên đắp mặt nạ.
Kiều Thư: “Mụn mau biến mất.”
“Sao lý sao lý hống! Mụn mau biến mất!”
Có lẽ là chú ngữ hữu hiệu, ngày hôm sau khi mặt trời phơi đến mông Kiều Thư rời giường cậu đi xuống rửa mặt liền phát hiện dấu mụn trên mặt mình giống như thật sự phai nhạt một chút!
Kiều Thư ánh mắt sáng lên!
Ngày thổ lộ sắp tới!
Bất quá phải thận trọng, Kiều Thư xuống lầu tìm dì Lan lặng lẽ mượn một quyển hoàng lịch, sau khi xem xong hoàng lịch, Kiều Thư vẫn là không quá yên tâm, lại tốn thêm ít tiền tìm một đại sư có chút danh tiếng hỏi, đại sư nói cho cậu ngày 14 tháng 4 là ngày thích hợp để thổ lộ nhất.
Nghi thức thổ lộ ngày đó.
Nói không chừng còn có thể có được một cái kinh hỉ không tưởng tượng được.
Kiều Thư banh khuôn mặt nhỏ.
Liền ngày 14 tháng 4!
Buổi chiều Kiều Thư lại ngủ trưa một hồi, thời điểm tỉnh lại cậu nhận được điện thoại của Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư vui vẻ nói: “Cố Trầm Ngôn!”
“Như thế nào lúc này lại gọi điện thoại cho em nha?”
“Có phải hay không nhớ em?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư nháy mắt càng sung sướиɠ.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi một hồi sẽ đi Cự Tinh giải trí, em muốn đi không?”
Kiều Thư không chút do dự: “Muốn cùng đi với anh!”
Nói xong ý nghĩ trong lòng, cậu mới hỏi: “Như thế nào đột nhiên muốn đi Cự Tinh giải trí? Là chuyện thu mua sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Tôi trở về đón em.”
Thời điểm Kiều Thư tự mình thu thập xong Cố Trầm Ngôn vừa lúc đến dưới lầu, Kiều Thư vui sướиɠ lên xe.
Vừa lên xe Cố Trầm Ngôn liền đưa cho Kiều Thư một cái túi giấy nhỏ.
Kiều Thư mở ra nhìn, kinh hỉ nói: “Bánh su kem!”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, trên mặt tươi cười ngọt ngào: “Anh như thế nào biết em muốn ăn bánh su kem nha?”
Cố Trầm Ngôn: “Ngày hôm qua em nói.”
“A?”
Kiều Thư nghi hoặc cào cào đầu: “Em đã nói rồi?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Tối hôm qua ngủ trước khi Kiều Thư cọ cọ ngực Cố Trầm Ngôn, cực kì thèm nói: “Muốn ăn bánh su kem.”
“Muốn ăn vị xoài.”
Lúc ấy trời đã khuya, Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư nói, “Ngày mai mua cho em?”
Kiều Thư ủy khuất gật đầu: “Được.”
“Anh phải nhớ kỹ nga!”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư nghĩ không ra, cậu đơn giản cũng liền không nghĩ, vẫn là ăn bánh su kem quan trọng.
Cậu vui vẻ hôn Cố Trầm Ngôn một cái, sau đó cúi đầu vui sướиɠ ăn bánh su kem, cậu cắn cắn bánh, lại kinh hỉ mở to hai mắt: “Là vị xoài em thích nha!”
“Cố Trầm Ngôn anh như thế nào lợi hại như vậy nga, liền em muốn ăn vị gì đều biết!”
“Ngô, ăn ngon!”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Anh xoa xoa đầu Kiều Thư: “Cũng là em nói cho tôi, như thế nào mơ hồ như vậy?”
“Cũng đã quên?”
Kiều Thư chớp chớp mắt: “A?”
Cố Trầm Ngôn: “Tiểu mơ hồ.”
Kiều Thư mặt đỏ cố miệng: “Mới không đâu! Trí nhớ em thực tốt!”
“Em, em chỉ là muốn khen anh!”
“Đúng!”
“Muốn khen anh!”
“Su kem ăn rất ngon, anh ăn không?” Kiều Thư nói sang chuyện khác, lấy một cái bánh đưa qua cho Cố Trầm Ngôn: “Anh nếm thử.”
Cố Trầm Ngôn biết nghe lời phải, cắn một cái.
Kiều Thư: “Ăn ngon không? Ăn ngon không?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư lập tức càng vui vẻ.
Đồ ăn cậu thích Cố Trầm Ngôn cũng thích, bốn bỏ năm lên, Cố Trầm Ngôn chính là cũng thích cậu.
A!
Kiều Thư, mi giỏi quá!
Thổ lộ khẳng định có thể thành công!
Thời điểm đến Cự Tinh giải trí, Kiều Thư thèm ăn đến đem một túi bánh su kem đều ăn hết rồi, còn ăn không ít trái cây trong tủ nhỏ mà Cố Trầm Ngôn cố ý chuẩn bị, lại uống thêm một hộp sữa bò.
“Cách ~”
Thời điểm xuống xe Kiều Thư nấc một tiếng.
Cố Trầm Ngôn cười cầm một tờ khăn ướt ôn nhu đem khóe miệng có dính ít sữa bò của Kiều Thư lau đi.
Hai người cùng nhau đi vào Cự Tinh giải trí.
Kiều Thư lúc này mới nhớ tới, hỏi: “Anhnhư thế nào tự mình lại đây?”
Cự Tinh giải trí đối với Cố Trầm Ngôn mà nói chỉ là một cái công ty nhỏ, cũng không đáng giá anh tự mình đi một chuyến.
Cố Trầm Ngôn: “Chỉ là phải đích thân nhìn chằm chằm mới có thể yên tâm.”
Kiều Thư: “???”
Cậu hoang mang chớp chớp mắt.
Gần một phút sau, Kiều Thư mới bừng tỉnh sau đó cười trộm ra tiếng.
Cậu câu lấy ngón út của Cố Trầm Ngôn, quơ quơ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Bởi vì em?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Em ở chỗ này.”
Quả nhiên!
Kiều Thư tươi cười trên mặt càng ngọt ngào.
Cố Trầm Ngôn, anh ấy thật ngọt nga!
Trong phòng hội nghị của Cự Tinh giải trí, Kiều Thư gặp được lão Đường tổng còn có phu nhân của hắn.
Này vẫn là lần đầu tiên Kiều Thư sau khi xuyên thư nhìn thấy lão Đường tổng, người ông chủ mà Dư Quỳnh kính trọng.
Lão Đường tổng tuổi bất quá 60, lúc này hẳn là thân thể phải còn hơi khỏe mạnh mới đúng, nhưng hiện tại nhìn ông không chỉ già hơn tuổi, còn thực suy yếu.
Phu nhân ông cũng đang đứng bên người ông, an an tĩnh tĩnh, trên người lộ ra một cổ ôn nhu, làm người ta thực thoải mái, nhưng trên mặt bà lại che kín u sầu.
Kiều Thư nghi hoặc.
Một đôi phu thê như vậy như thế nào sẽ dưỡng ra một đứa con như Đường Thần chứ?
Quá trình thu mua rất thuận lợi.
Thời điểm kết thúc lão Đường tổng nắm lấy tay Cố Trầm Ngôn, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Cố Trầm Ngôn: “Hẳn là.”
Lão Đường tổng cười: “Nhưng tôi còn phải nói một tiếng cảm ơn, nếu không phải cậu, tôi……”
Đường phu nhân: “Lão Đường.”
Cố Trầm Ngôn việc công xử theo phép công: “Người làm sai không phải ngài, là Đường Thần, người mà ngài nhìn lầm cũng đã trả giá đại giới.”
Trước khi rời đi, Cố Trầm Ngôn khó được nhiều lời một câu: “Bệnh tình của Đường tổng cần phải nghỉ ngơi nhiều, mong ngài bảo trọng thân thể, sớm ngày khôi phục khỏe mạnh.”
Kiều Thư cũng chân thành nói: “Mong ngài có thể sớm ngày khôi phục sức khỏe.” Cậu dừng một chút: “Mọi người đều hy vọng ngài có thể mau chút khôi phục, cho nên ngài nhất định phải bảo trọng.”
Lão Đường tổng: “Được, cảm ơn.”
Cố Trầm Ngôn nắm tay Kiều Thư rời đi.
Phía sau.
Đường phu nhân nắm tay lão Đường tổng: “Lão Đường, đây là tốt nhất kết quả, không cần tự trách, Cố tổng sẽ đối xử với nghệ sĩ công ty thật tốt.”
Lão Đường tổng thở dài: “Đúng vậy.”
Đường phu nhân: “Ông còn muốn đi xem hắn không?”
Lão Đường tổng: “Đi thôi, gặp mặt lần cuối cùng, A Viện, xin lỗi, già rồi còn để bà cùng tôi lăn lộn.”
“Chờ tôi giải phẫu xong, khôi phục chúng ta về quê đi? Sân ở quê rất rộng, chúng ta có thể cùng nhau trồng đủ loại hoa.”
“Lại dưỡng một hai con mèo nhỏ.”
Đường phu nhân: “Được.”
Thời điểm trở lại trên xe Kiều Thư nhịn không được cảm khái: “Lão Đường tổng là ông chủ tốt, phu nhân ông cũng ôn nhu như vậy, vì cái gì Đường Thần sẽ là người xấu như vậy chứ?”
“Lão Đường tổng nhất định thực thương tâm đi, thân sinh nhi tử của ông lại là cái dạng này, hoàn toàn vi phạm lý niệm của ông.”
Cố Trầm Ngôn: “Đường Thần là con nuôi của bọn họ.”
“A?”
Kiều Thư: “!!!”
“Con nuôi?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Thân thể Đường phu nhân không dễ thụ thai, nhưng cho tới nay họ vẫn luôn muốn có một đứa con, cũng vì cảm thấy thực có lội với lão Đường tổng, Đường phu nhân vì thế uống rất nhiều thuốc, cũng đã đi làm giải phẫu, bà nỗ lực rất nhiều năm, cuối cùng còn bị thương thân thể, nhưng bà như cũ vẫn không thể có con, lão Đường tổng không đành lòng nhìn Đường phu nhân tiếp tục lăn lộn, tốn thời gian thật dài khuyên Đường phu nhân, vì Đường phu nhân cuối cùng còn quyết định nhận nuôi một đứa nhỏ, vợ chồng hai người thương lượng đến cuối cùng quyết định nhận nuôi một đứa nhỏ của bà con xa.
Khi đó vừa lúc cha mẹ Đường Thần xảy ra ngoài ý muốn, hai vợ chồng đối Đường Thần tâm sinh thương hại, vì thế quyết định nhận nuôi Đường Thần, mà thời điểm nhận nuôi, Đường Thần đã mười hai tuổi.
Kiều Thư khϊếp sợ chớp mắt.
Đường Thần mười hai tuổi tam quan đã thành thục, hơn nữa còn học xong ngụy trang, còn nói ngọt hống người, hai vợ chồng già vẫn luôn rất vừa lòng, mà Đường Thần vẫn luôn ngụy trang thực tốt, liền tính là lần đó gây chuyện chạy trốn hắn cũng thực mạo hiểm giấu diếm.
Lần này lão Đường tổng sinh bệnh đem công ty giao cho Đường Thần, còn cho Đường Thần 10% cổ phần, ông cũng không muốn Đường Thần làm ra thành tích tốt gì, chỉ hy vọng Đường Thần ở trong thời gian ông không ở bảo vệ tốt công ty, hảo hảo bảo hộ nghệ sĩ trong công ty.
Lại không nghĩ rằng, hắn chân trước mới ra nước ngoài tiếp thu trị liệu, sau lưng Đường Thần đã trang mười mấy năm liền lộ rõ bản tính, không chỉ có tham ô công khoản, còn dùng tài nguyên nghệ sĩ nên có được uy hϊếp nghệ sĩ, cưỡng bách nghệ sĩ.
Càng làm lão Đường tổng thương tâm chính là, người trong công ty ông thế nhưng có không ít người cũng học Đường Thần.
Ngắn ngủn nửa năm, công ty có rất nhiều nghệ sĩ vì tài nguyên bị bắt bán chính mình, một ít người đại diện càng là công nhiên dẫn mối cho nghệ sĩ.
Chướng khí mù mịt!
Sau khi biết những việc này, lão Đường tổng liền vội vàng chạy trở về, một bộ phận là vì Đường Thần, càng có rất nhiều vì nghệ sĩ trong công ty, ông tự trách bản thân quá mức tin tưởng Đường Thần, tự trách chính mình trong lúc dưỡng bệnh không có phân một chút tinh lực quan tâm tới công ty.
Phàm là ông nhìn chằm chằm nhiều một chút, Đường Thần cũng không dám làm trắng trợn táo bạo như vậy.
Mà ông sở dĩ cảm ơn Cố Trầm Ngôn là bởi vì Cố Trầm Ngôn đem hết thảy những việc này vạch trần ra ngoài, hơn nữa bảo hộ nghệ sĩ trong công ty thực tốt, không có đem những chuyện dơ bẩn đó công bố ra ngoài.
Cũng cảm ơn Cố Trầm Ngôn thu mua Cự Tinh giải trí đã sắp tàn lụi như hiện giờ, cảm ơn Cố Trầm Ngôn hậu đãi ông, lấy giá cả rất tốt thu mua công ty, làm ông có thể cùng A Viện trong quãng đời còn lại có thể sinh hoạt thật tốt.
Kiều Thư thực cảm khái.
Không nghĩ tới Đường Thần cư nhiên không phải con của lão Đường tổng.
Bất quá như vậy cũng tốt.
Lão Đường tổng tuy rằng khổ sở, nhưng cũng sẽ không quá khổ sở, như vậy kỳ thật cũng khá tốt.
Hy vọng thân thể lão Đường tổng có thể thân thể, trường thọ an khang, Kiều Thư yên lặng cầu nguyện.
Sau khi thu mua công ty, Cố Trầm Ngôn lấy thủ đoạn mạnh mẽ thực nhanh đem sâu mọt của Cự Tinh giải trí cùng với toàn bộ nhân viên công tác có phẩm hạnh không tốt toàn bộ khai trừ, tiếp theo dùng tiền tài mời người chuyên nghiệp trong nghề trở thành giám đốc của Cự Tinh giải trí.
Còn có những cái đoàn đội, người đại diện đỉnh cấp.
Cố Trầm Ngôn: “Em thích tên là gì?”
“A?”
Kiều Thư nghi hoặc.
Cố Trầm Ngôn: “Đổi tên cho Cự Tinh giải trí Kiều Thư, cái này là công ty của em, em thích tên là gì?”
Kiều Thư chớp chớp mắt.
“Công ty của em?”
“Em đặt tên?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Cố Trầm Ngôn đẩy cho Kiều Thư một phần hợp đồng chuyển nhượng.
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư lúc này nói không rõ là cảm xúc gì, tóm lại khϊếp sợ có, cảm động cũng có.
Cậu không có cự tuyệt ý tốt của Cố Trầm Ngôn, ở dưới ánh nhìn chằm chằm của Cố Trầm Ngôn ký xuống tên của mình.
Kiều Thư: “Đến nỗi tên sao……”
Kiều Thư nỗ lực nghĩ.
“Kêu Tinh Quang thế nào?”
Mà đây là Cố Trầm Ngôn đưa cậu, sao trời mỹ lệ nhất.