Một lát sau cô đột nhiên nói: “Chờ chị xuất viện chị sẽ đi công ty từ chức.”
“Nguyên bản không tính toán nhanh như vậy, nhưng bác sĩ nói thai này của chị có chút không ổn lắm, không thể mệt nhọc quá độ, mấy tháng này phải an ổn dưỡng thai mới được.”
Lộ Nguyệt xen mồm nói: “Đều do tên Tiểu Đường tổng ngốc bức kia, ngày hôm qua đem chị Quỳnh chọc tức, chị Quỳnh đều xuất huyết.”
“Còn may chị Quỳnh không có việc gì.”
Tiêu Tư ở một bên siết chặt nắm tay.
Mấy người căm giận nói một hồi.
“Đùng đoàng!”
Kiều Thư ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, không trung sấm sét ầm ầm, nhưng trước mắt còn chưa có mưa rơi xuống.
Dư Quỳnh cũng nhìn thoáng qua, sau đó hỏi: “Kiều Kiều, em một hồi còn muốn đi công ty giải ước không?”
Kiều Thư: “Dạ.”
Dư Quỳnh dừng một chút, nhớ tới tin nhắn cô mới vừa gửi đi, ngày hôm qua sau khi cô té xỉu đã bị đưa đến bệnh viện, Tiêu Tư khẩn trương thân thể của cô, vẫn luôn không cho cô chạm vào di động, thế cho nên cô vừa mới nãy mới lấy được di động.
Mà vừa lấy di động liền nhìn thấy tin nhắn của Trần Văn Uyên, đối phương hỏi cô Đường Thần vì cái gì chèn ép Kiều Thư.
Dư Quỳnh nghĩ nghĩ liền nói đúng sự thật.
Trần Văn Uyên nói với cô việc này đừng nói cho Kiều Thư.
Dư Quỳnh rốt cuộc vẫn là không cùng Kiều Thư nói việc này mà cô có muốn nói thì cũng không thích hợp.
Kiều Thư: “Một hồi phỏng chừng sẽ mưa to, thừa dịp trời còn chưa mưa em chạy đi trước, một hồi trời mưa lái xe không tốt.”
“Hơn nữa thời gian cũng không còn sớm.”
Kiều Thư vừa thấy thời gian, đã ba giờ.
Xác thật không còn sớm.
Vì thế cậu cũng liền không hề chậm trễ, dứt khoát tạm biệt tính toán đi trước.
Lộ Nguyệt đứng lên, nói: “Kiều Kiều chị cùng em đi công ty đi.”
Kiều Thư: “Không cần, em chính mình một người có thể.”
Dư Quỳnh: “Để Nguyệt Nguyệt cùng em đi đi, chị tạm thời không thể xuất viện, có Nguyệt Nguyệt ở, chị yên tâm chút.”
Lộ Nguyệt: “Đúng rồi, nếu là lại gặp phải cái tên Tiểu Đường tổng ngốc bức kia, có chị ở đó hắn ít nhất cũng sẽ có chút cố kỵ.”
Cuối cùng Kiều Thư đồng ý.
Lúc hai người lên trời đã mưa râm râm, Kiều Thư mở cần gạt nước, đem tốc độ xe chạy thật chậm.
Trên đường đi xe có chạy qua tập đoàn Cố thị.
Kiều Thư nhịn không được đem tốc độ xe hạ đến thấp nhất, nhìn vào bên ngoài tập đoàn Cố thị.
Đột nhiên muốn gặp Cố Trầm Ngôn.
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy Cố Trầm Ngôn đâu, bốn bỏ năm lên bọn họ đã một ngày không gặp mặt.
Tục ngữ nói một ngày không gặp, như cách ba thu.
Cậu đây là ba năm cũng chưa cùng Cố Trầm Ngôn gặp mặt!
Kiều Thư nhịn không được bẹp miệng.
Quá thảm!
Ba năm lận!
Lộ Nguyệt ở một bên trơ mắt nhìn tốc độ xe chậm càng ngày càng chậm cuối cùng còn có một người đi đường vượt qua xe bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, sau đó: “……”
Lộ Nguyệt: “Kiều Kiều……”
Kiều Thư buồn bã ỉu xìu: “Dạ?”
Lộ Nguyệt: “Em muốn đi gặp Cố tổng sao?”
Kiều Thư mếu máo: “Em đột nhiên nhớ chồng em, chúng ta đã đều ba năm không gặp mặt.”
Lộ Nguyệt: “……”
“???”
Cô nghi hoặc hỏi: “Là ba ngày sao?”
Kiều Thư ủy khuất nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, chị Nguyệt Nguyệt, em buổi sáng tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy anh ấy.”
Lộ Nguyệt: “……”
Đây là cơm chó sao?
Cáo từ!
Kiều Thư đem xe chạy chậm đến như sắp dừng lại, còn tốt là lúc này xe trên đường tương đối ít, cũng không ai ấn loa thúc giục, đều là trực tiếp vòng qua xe Kiều Thư.
Lộ Nguyệt không nhịn xuống được.
Bởi vì khuôn mặt nhỏ của Kiều Thư quá ủy khuất, ủy khuất đến nỗi tình thương mẹ bạo lều, thiếu chút nữa xúc động chạy xuống xe vọt vào tập đoàn Cố thị đem Cố Trầm Ngôn bắt ra đây, nhét vào trong lòng ngực Kiều Thư.
Vì thế Lộ Nguyệt nói: “Kiều Kiều, nếu không em đi lên nhìn Cố tổng một cái? Sau đó chúng ta lại đi công ty?”
Kiều Thư ánh mắt sáng lên!
Nhưng thực nhanh cậu liền héo: “Lúc này chồng em phỏng chừng còn đang vội công tác, có khả năng không ở văn phòng đâu.”
“Được rồi, chúng ta đi công ty trước, chờ việc giải ước này giải quyết em lại qua đây tìm chồng em cùng nhau tan tầm.”
Nói tới đây hai mắt cậu sáng lên.
Kiều Thư dẫm phanh lại, vui sướиɠ nhìn Lộ Nguyệt nói: “Anh từ từ nha, em gửi tin nhắn trước.”
Kiều Thư lấy ra điện thoại, thực nhanh liền tìm được wechat Cố Trầm Ngôn, cậu đã từ rất sớm đã lặng lẽ đem wechat Cố Trầm Ngôn ghim trên đầu.
Kiều Thư: Ông xã ~
Kiều Thư: Em hiện tại đi công ty làm việc, trễ một chút tới công ty tìm anh nha.
Kiều Thư: Chúng ta cùng nhau về nhà.
Kiều Thư: [heo heo siêu nhớ anh.jpg]
Kiều Thư: [heo heo dắt tay.jpg]
Sau khi gửi đi, Kiều Thư đợi một hồi, không có chờ được tin nhắn hồi âm của Cố Trầm Ngôn.
Cậu có chút hơi hơi mất mát.
Nhưng cậu thực nhanh liền tỉnh lại, Cố Trầm Ngôn lúc này khẳng định là đang vội, không trả lời tin nhắn thực bình thường.
Kiều Thư thu hồi điện thoại, quay sang nói với Lộ Nguyệt: “Xong rồi, em đã nói với chồng em rồi, một hồi xử lý xong em cùng anh ấy cùng nhau về nhà.”
“Hì hì.”
“Chúng ta đi thôi.”
Lộ Nguyệt: “……”
“Được.”
Xe một lần nữa lên đường.
Mưa lúc này đã có chút lớn, tiếng sấm cũng càng vang lên nhiều, Kiều Thư chậm rãi lái xe.
Lái lái một hồi cậu liền nghi hoặc.
Hai ngày này cậu giống như có chút kiều khí, có chút dính Cố Trầm Ngôn?
Kiều Thư: QAQ
Tình yêu đáng sợ như vậy sao?
Lúc trước cậu cũng là một nam tử cường ngạnh độc lập đó!
Kiều Thư nhịn không được ngọt ngào cười ra tiếng.
Một bên Lộ Nguyệt: “……”
Xe một đường chậm rãi chạy tới Cự Tinh giải trí.
Cố thị.
Cố Trầm Ngôn từ trong phòng hội nghị đi ra, phía sau là một dàn bí thư trợ lý, còn có cao tầng của công ty.
Trần Văn Uyên đi ở bên người Cố Trầm Ngôn.
Vừa ra phòng họp, Trần Văn Uyên liền mở ra điện thoại, xử lý tin tức.
Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại.
Sau đó hắn nhíu mày.
Chuyện lớn!
Một đường trở lại văn phòng, Cố Trầm Ngôn ngồi ở sau bàn làm việc, lạnh băng đối với Trần Văn Uyên truyền đạt mệnh lệnh: “Ngày mai đi M quốc đem nhân viên an bài ổn, mặt khác đem……”
“Liền những chuyện này.”
Trần Văn Uyên: “Vâng, tiên sinh.”
“Tiên sinh, Dư Quỳnh tiểu thư trả lời tin nhắn.”
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.
Trần Văn Uyên: “Chúng ta bên này vẫn luôn không điều tra ra được nội tình, vừa mới nãy Dư Quỳnh tiểu thư trả lời tin nhắn nói phu nhân sở dĩ bị Đường Thần chèn ép là bởi vì Đường Thần muốn quy tắc ngầm với phu nhân.”
Cố Trầm Ngôn đen mặt.
Trần Văn Uyên thân là trợ lý đắc lực bên người Cố Trầm Ngôn, dĩ vãng đã có thể thích ứng Cố Trầm Ngôn lạnh băng, nhưng lúc này hắn vẫn như cũ cảm giác được da đầu tê dại.
Hắn căng da đầu tiếp tục báo cáo: “Phu nhân cự tuyệt đối phương quy tắc ngầm, hơn nữa đem Đường Thần đánh, tiên sinh ngài yên tâm, phu nhân cũng không có bị hại, cho nên xuất phát từ trả thù, khả năng còn có mục đích nào đó không thể nói, đối phương muốn cấp phu nhân một ít giáo huấn.”
“Còn có một tin tức.”
“Phu nhân vừa mới nãy đã đi Cự Tinh giải trí, tính toán cùng công ty này giải ước.”
Cố Trầm Ngôn tản ra khí thế áp bức người ngồi ở kia.
Qua vài giây, anh mới sắc bén nói: “Hôm qua chuyện bảo cậu điều tra kết quả như thế nào?”
Trần Văn Uyên: “Báo cáo của Đường Thần đã gửi lại đây, đến nỗi Cự Tinh giải trí, nội dung càng kỹ càng tỉ mỉ phải đợi đến ngày mai.”
Cố Trầm Ngôn: “Trước lấy lại đây cho tôi.”
Trần Văn Uyên: “Vâng tiên sinh.”
Trần Văn Uyên đi ra ngoài, thực nhanh liền cầm một chồng văn kiện tiến vào để lên trên bàn làm việc của Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua, mở ra văn kiện.
“Ầm vang!”
Tiếng sấm làm động tác của Cố Trầm Ngôn dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài không trung đen nghìn nghịt một mảnh, tia chớp xẹt qua, giọt mưa xôn xao nện xuống.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Trần Văn Uyên: “Phu nhân đi Cự Tinh giải trí?”
Trần Văn Uyên: “Đúng vậy.”
Cố Trầm Ngôn: “Tự em ấy lái xe?”
Trần Văn Uyên: “Đúng vậy.”
Cố Trầm Ngôn: “Ngày mưa đường không dễ đi, để tài xế qua đi đón em ấy.”
Trần Văn Uyên: “Vâng.”
Trần Văn Uyên đi ra khỏi phòng.
Cố Trầm Ngôn tiếp tục xem văn kiện, nhưng anh nhìn thoáng qua liền duỗi tay lấy điện thoại qua.
Quả nhiên có tin nhắn.
Cố Trầm Ngôn lộ ra một nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vang bàn phím điện thoại.
Cố Trầm Ngôn: Được.
Cố Trầm Ngôn: Cùng nhau về nhà.
Cố Trầm Ngôn: Ngày mưa không dễ lái xe, tôi cho tài xế lại đó đón em.
Cố Trầm Ngôn: [heo heo ôm một cái.jpg]
Cố Trầm Ngôn từ chỗ Kiều Thư lấy được rất nhiều icon heo nhỏ, nhưng anh thường dùng nhất vẫn là cái icon [heo heo ôm một cái.jpg] này.
Thời điểm Kiều Thư xuống xe nhìn thấy tin nhắn Cố Trầm Ngôn gửi tới lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Kiều Thư: Được ạ ~
Kiều Thư: Moah moah ~
Kiều Thư: [Heo heo hôn hôn.jpg]
Lưu trình giải ước nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản lại cũng không đơn giản.
Lúc Kiều Thư ngồi chờ kết quả, người phụ trách đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, rồi sau đó hắn cổ quái liếc mắt nhìn Kiều Thư một cái.
Kiều Thư: “???”
Người phụ trách: “Đường tổng nói chuyện ngài giải ước cần thiết tự mình nói với hắn.”
Lộ Nguyệt tạc mao: “Dựa vào cái gì a!”
Kiều Thư còn tính bình tĩnh.
Cậu nhìn người phụ trách.
Người phụ trách: “Đường tổng nói hợp đồng của ngài có vấn đề, cần thiết cùng hắn nói, nếu không công ty sẽ không đồng ý, hơn nữa sẽ khởi tố ngài.”
Kiều Thư nhíu mày.
Nhưng không đợi cậu nói chuyện, cậu liền nghe được thanh âm của Đường Thần.
Đường Thần: “A? Muốn giải ước?”
“Nguyện ý giao tiền vi phạm hợp đồng?”
Kiều Thư quay đầu.
Đường Thần nhìn thoáng qua người phụ trách: “Cậu đi ra ngoài.”
Người phụ trách tung ta tung tăng đi ra ngoài.
Hắn lại nhìn về phía Lộ Nguyệt.
Lộ Nguyệt trừng hắn, chết cũng không chịu đi.
Đường Thần: “Tôi nhớ không lầm ngươi là trợ lý mà của công ty chúng ta đi?”
“Như thế nào?”
“Không nghe cấp trên nói?”
“Muốn bị bị cuốn gói sao?”
Lộ Nguyệt ngạnh cổ trừng hắn: “Đi thì đi!”
Đường Thần mặt trầm xuống.
Kiều Thư ngăn ở trước mặt Lộ Nguyệt: “Ngươi muốn làm cái gì!”
Đường Thần: “Không có làm cái gì!”
“Tôi nhớ rõ cô cũng ký hợp đồng, cô nói tôi khởi tố cô nghe trộm cơ mật của công ty như thế nào?”
Lộ Nguyệt trừng mắt: “Ngươi……”
Đường Thần: “Đi ra ngoài!”
Kiều Thư cân nhắc một chút, cảm thấy đã rõ như ban ngày, cái tên Đường Thần này cũng không dám đối cậu làm cái gì, vì thế quay đầu nói với Lộ Nguyệt: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị đi ra ngoài chờ em trước đi.”
Lộ Nguyệt: “Kiều Kiều!”
Kiều Thư: “Không có việc gì, chị tin tưởng em.”
Lộ Nguyệt không tình nguyện, phi thường lo lắng đi ra ngoài.
Trong văn phòng trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại Kiều Thư cùng Đường Thần, Đường Đường Thần cười tà đến gần Kiều Thư: “Phần hợp đồng này của em anh đã nhìn qua, muốn giải ước tiền cần phải bồi thường không phải một ngàn vạn.”
“Mà là……” Đường Thần nâng lên bàn tay: “Năm ngàn vạn.”
Kiều Thư nhíu mày: “Căn cứ hợp đồng, tôi chỉ cần cấp một ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng.”
Đường Thần: “Vật nhỏ, anh nghĩ trí nhớ em không tốt a, hiện tại ông chủ công ty là ai? Là anh, quy tắc là ai định? Cũng là anh, muốn giải ước em liền phải dựa theo quy tắc của anh.”
Kiều Thư: “Ông chủ Đường, tôi nghĩ ngài đối với hợp đồng có hiểu lầm, ngài nếu là không đồng ý muốn chơi xấu, tôi bên này sẽ mời luật sư cùng ngài nói chuyện.”
Đường Thần: “Nói chuyện?”
“Kia cũng phải là anh nguyện ý, chỉ cần anh nguyện ý, anh liền có thể ở trên pháp luật kéo em, vẫn luôn kéo dài tới khi em hoàn toàn không còn nhân khí, kéo dài tới em…… Không còn có công ty nào sẽ muốn em.”
“Em cho rằng đánh anh, hạ mặt mũi anh còn có thể muốn đi thì đi?”
“Cho rằng leo lên kim chủ liền có thể tới chỗ anh nơi này diễu võ dương oai? Tên kim chủ kia giống như không được đi? Ở giới giải trí liền cái dạng tài nguyên gì đều cho em không được, liền bỏ được cho em một ngàn vạn chuộc thân?”
Kiều Thư mày nhăn càng chặt.
Đường Thần đột nhiên khinh thân mà nói: “Anh nói rồi người anh coi trọng không ai có thể thoát được.”
“Muốn chạy được rồi, cùng anh ngủ một đêm.”
“Thế nào? Dù sao em cùng kim chủ ngủ cũng là ngủ, cùng anh ngủ cũng là ngủ, nói không chừng ngủ một đêm em liền rốt cuộc không muốn rời khỏi anh.”
Hắn cúi đầu như muốn Kiều Thư hôn hắn.
Kiều Thư tránh ra.
Lúc này cậu tức đến mặt đều đen: “Tôi báo nguy!”
Đường Thần: “Em báo nguy a!”
“Vật nhỏ, em làm anh nhớ thương lâu như vậy, còn muốn chạy?”
Hắn lại đi bắt lấy Kiều Thư.
Kiều Thư bắt lấy ghế dựa ở một bên: “Ngươi lại qua đây tôi liền không khách khí!”
Đường Thần hoàn toàn không sợ, hắn đã sớm điều tra quá Kiều Thư, bất quá là một cái cô nhi không cha không mẹ, không có người chống lưng, liền tính leo lên kim chủ, cái tên kim chủ hiển nhiên cũng không phải tư bản gì mấy, hơn nữa còn keo kiệt.
Không thấy Kiều Thư một chút tài nguyên tốt đều không có sao?
Đối phương cũng chính là chơi chơi Kiều Thư mà thôi, hiển nhiên không có để bụng, sẽ không vì Kiều Thư cùng hắn đối nghịch.
Hắn hôm nay liền phải cùng Kiều Thư cái vật nhỏ có một chút nhan sắc này nếm thử, còn muốn giải ước?
Kia cũng phải chờ hắn chơi qua mới được!
“A!”
Một tiếng hét thảm truyền ra.
Thời điểm Lộ Nguyệt cùng người phụ trách sợ hãi vọt vào văn phòng liền nhìn thấy Đường Thần một đầu toàn máu ngã trên mặt đất, mà Kiều Thư đang cầm một cái ghế dựa dính máu căng chặt khuôn mặt nhỏ đứng ở một bên.
Lộ Nguyệt: “Kiều Kiều!”
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều tới thực nhanh.
Đường Thần bị nâng lên xe cứu thương, mà Kiều Thư còn lại là thì đi lên xe cảnh sát.
Lộ Nguyệt vội vàng đuổi kịp.
“Ầm vang!”
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, Cố Trầm Ngôn ngồi ở sau bàn làm việc nhíu mày.
anh ngẩng đầu, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Điện thoại vang lên.
Cố Trầm Ngôn: “Alo?”
Đối diện là tài xế: “Xin lỗi Cố tổng, đường Lâm Xuyên bên này xảy ra tai nạn xe cộ, xe ở bên này không đi được.”
Cố Trầm Ngôn: “Đã biết.”
Sau khi anh cúp điện thoại liền gửi tin nhắn cho Trần Văn Uyên: “Tài xế bị tắt ở đường Lâm Xuyên, cậu lại kêu một tài xế đi đường vòng đến Cự Tinh giải trí đón phu nhân.”
Trần Văn Uyên: “Vâng.”
Điện thoại cắt đứt.
Cố Trầm Ngôn như cũ vô pháp chuyên tâm công tác, mày anh càng nhíu càng chặt, vẫn luôn nhịn không được nhìn về phía cửa sổ.
Loại trạng thái này không biết giằng co bao lâu, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.
Cố Trầm Ngôn lấy qua điện thoai liền thấy, tức khắc lộ ra một nụ cười.
Là vợ nhỏ của anh.
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Thanh âm ủy khuất của Kiều Thư ủy khuất truyền đến: “Cố Trầm Ngôn, anh có thể tới đón em không?”
“Em hiện tại ở trong Cục cảnh sát.”