Kiều Thư đem ngọn nguồn của việc đánh người cùng Dư Quỳnh nói một lần, sau khi nói xong Kiều Thư có chút xấu hổ sờ sờ mũi.
Cậu cũng không phải cảm thấy việc cậu đánh Đường Thần là sai, chỉ là trong khoảng thời gian này Dư Quỳnh rõ ràng đem chuyện tài nguyên của cậu bị tiệt đều tự đổ cho mình, cũng vì chuyện này mà tự trách, cái này làm cho Kiều Thư cảm thấy ngượng ngùng.
“Chính là như vậy.” Kiều Thư nói.
Mặt Dư Quỳnh càng khó nhìn: “Hắn quấy rầy em, em như thế nào không cùng chị nói?”
Kiều Thư: “……”
“Em em quên……”
Đánh xong người Kiều Thư liền lo lắng vài phút, đại bộ phận thời gian đều là đang tắc giận, nguyên bản là phải thông báo cho Dư Quỳnh, nhưng sau đó cậu liền đi đưa canh cho Cố Trầm Ngôn.
Sau đó cậu liền cùng Cố Trầm Ngôn bận rộn cùng nhau đi làm, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cố Trầm Ngôn, cùng Cố Trầm Ngôn cùng vào cùng ra, cùng nhau ăn cơm, nhão nhão dính dính, ngọt ngào không chịu được, nơi nào còn nghĩ đến loại sự tình này.
Dư Quỳnh hỏi cậu: “Em cũng không cùng chồng em nói chuyện này?”
Kiều Thư: “……”
“Không.”
Cố Trầm Ngôn khi đó bận rộn như vậy, cậu nơi nào còn có thể lấy loại sự tình này làm Cố Trầm Ngôn phân tâm.
Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu vẫn là bởi vì Kiều Thư đem hắn quên mất.
“Khụ khụ.”
Kiều Thư chột dạ.
Dư Quỳnh bất đắc dĩ: “Em a……”
Bên trong xe một lần nữa trở nên an tĩnh lại.
Qua vài giây, Dư Quỳnh nói: “Kỳ thật chị gần nhất có ý muốn từ chức.”
Kiều Thư: “A?”
Dư Quỳnh: “Lúc ban đầu chị vào công ty này trở thành người đại diện là bởi vì thích bầu không khí của Cự Tinh giải trí, nhưng hiện tại……”
Cô cười cười.
Công ty cô thích hiện tại trở nên chướng khí mù mịt, còn có ông chủ mới không ngừng chèn ép……, Cự Tinh giải trí đã không phải Cự Tinh giải trí lúc trước.
Kiều Thư: “Chị Quỳnh……”
Dư Quỳnh: “Kiều Thư, kỳ thật những lời này chị vốn là không nên cùng em nói, nhưng Tiểu Đường tổng làm người như thế nào em hiện tại cũng biết, còn có tình trạng trước mắt của công ty, em cùng nghệ sĩ khác không giống nhau, em có Cố tổng hậu thuẫn, em có thể lựa chọn……”
“Lựa chọn càng tốt, càng thích hợp với em.”
Xe một lần nữa chạy về phía Cự Tinh giải trí, cuối cùng ngừng ở phía dưới bãi đổ xe.
Dư Quỳnh khóa kỹ xe đối Kiều Thư nói: “Em đi về trước.”
Kiều Thư gật đầu: “Dạ.”
Dư Quỳnh xoay người đi hướng thang máy.
Kiều Thư nhìn Dư Quỳnh đi xa, lúc này mới lấy ra chìa khóa xe đi tìm xe của mình.
Hắn hôm nay lái xe lại đây.
Bãi đỗ xe ngầm rất lớn, Kiều Thư đối với tìm phương hướng ở nơi như bãi đỗ xe này vẫn luôn không tốt lắm, tìm một hồi lâu mới tìm được xe.
Nhưng lúc cậu tìm được xe lại nhíu mày.
“A.”
Đường Thần chi một chân, dựa nghiêng trên chiếc xe Kiều Thư hôm nay chạy, nhìn thấy Kiều Thư lại đây liền nhướng nhướng mày.
“Vật nhỏ.”
“Nhưng tính đem em chờ em tới rồi.”
Kiều Thư: “……”
Mày Kiều Thư càng lúc càng nhíu chặt.
Đường Thần đi về chỗ Kiều Thư: “Liền không có người Đường Thần anh nhớ thương lại không chiếm được, lần trước chuyện em đấy anh anh có thể cùng em không so đo, hỏi lại em một lần nữa muốn hay không cùng anh?”
Hắn duỗi tay muốn niết cằm Kiều Thư lại bị cậu đen mặt chụp bay.
Kiều Thư: “Nằm mơ đi.”
Đường Thần cười nhạo: “Hôm nay hợp đồng không ký thành công đi?”
“Sách, không đồng ý cũng không có việc gì, chỉ là trong thời gian còn hạn hợp đồng, anh có thể cho anh vĩnh viễn không lấy được nhân vật nào.”
“Đương nhiên nếu em cùng anh, anh có thể cho em tài nguyên càng tốt hơn so với bộ phim tiên hiệp hôm nay.”
“Thế nào?”
Tay Kiều Thư càng ngứa.
Cậu muốn đánh cái tên ngốc bức trước mặt này.
Nhưng cái tên Đường Thần lớn lên cao hơn cậu, cũng cường tráng hơn cậu, Kiều Thư lần trước có thể đánh đối phương liền chạy vẫn là bởi vì đánh lén thành công, nhưng lúc này lại đánh lén không được.
Vì thế Kiều Thư nhịn xuống.
“Chẳng ra gì!”
Tuy rằng không đánh người, nhưng Kiều Thư rõ ràng không tính toán ủy khuất chính mình: “Ngươi là chó sao? Nơi nơi đều có thể động dục?”
“Ghê tởm!”
“Rác rưởi!”
“Ba ba muốn ngươi cho nhân vật? Liền thứ này có thể cho ta cái gì? Quá hai ngày liền chỉnh cho công ty của ngươi đóng cửa.”
“Ta nói cho ngươi, ngươi đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cẩn thận ta báo nguy!”
Kiều Thư không biết mắng người, nhưng lúc này cũng phải dùng ngôn ngữ cậu cho là sĩ nhục nhất mắng hắn.
Đường Thần sắc mặt âm trầm.
Nhưng thực nhanh hắn liền cười.
Đường Thần: “Được, tùy em, nếu em không sợ, cũng không hiếm lạ anh cấp tài nguyên, kia chờ xem.”
Hắn nhấc chân rời khỏi, lúc đi đến bên người Kiều Thư cố ý dừng lại, cười như không cười nói: “Đến lúc đó nhưng đừng khóc mà tới cầu anh a, ha ha ha.”
Hắn cười rời đi.
“Bệnh tâm thần!” Kiều Thư hầm hừ nhíu mũi mắng một câu, sau đó hầm hừ mở khóa lên xe, hầm hừ chạy xe ra bãi.
Cậu một đường tức giận lái xe.
Khuôn mặt nhỏ xú xú.
Này vẫn là lần đầu tiên Kiều Thư gặp được loại chuyện này, cái này làm cho cậu cảm thấy phẫn nộ lại ghê tởm.
Trên thế giới này như thế nào sẽ có người ghê tởm như vậy chứ?
Kiều Thư nghĩ đến lời Dư Quỳnh cùng cậu nói.
Cậu nhíu nhíu mi, sau đó quyết định không hề đau lòng phí giải ước ngàn vạn kia.
Giải ước khá tốt.
Hừ!
Ông chủ rác rưởi! Công ty rác rưởi!
Tạm biệt hết à!
Kiều Thư cũng không có về nhà trước, mà là trực tiếp lái xe đi đến công ty Cố Trầm Ngôn, cậu đã nói với Cố Trầm Ngôn là chiều cậu sẽ đến công ty tìm anh.
Một đường thẳng tới Cố thị, tâm tình bực bội của Kiều Thư một chút một chút mà tan đi, biến thành ủy khuất.
Cậu bĩu môi một đường đi vào công ty, thẳng tới phòng tổng tài, sau đó gõ vang cửa văn phòng.
“Tiến vào.”
Thanh âm quen thuộc, làm tâm tình Kiều Thư tốt lên một chút, cậu đẩy cửa ra: “Ông xã ~”
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.
Sau đó nhíu mày từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi đến chỗ Kiều Thư.
Kiều Thư hơi hơi ngửa đầu nhìn Cố Trầm Ngôn.
Nhìn vài giây, Kiều Thư ủy khuất nói: “Ông xã, muốn ôm một cái.”
Cố Trầm Ngôn đến gần, ôm lấy Kiều Thư.
“Làm sao vậy?”
Kiều Thư: “Trước ôm.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Qua vài giây, Kiều Thư: “Còn muốn hôn hôn.”
Cố Trầm Ngôn cúi đầu hôn lấy giữa mày Kiều Thư giữa mày.
Kiều Thư: “Không phải nơi này.”
Cậu chỉ chỉ miệng mình: “Muốn hôn hôn nơi này mới có thể chữa khỏi em nha.”
“Ông xã ~”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Môi bị hôn lấy.
Kiều Thư ngửa đầu, cậu nếm được hương vị của Cố Trầm Ngôn, mũi có thể ngửi được hơi thở của Cố Trầm Ngôn.
Hô hấp của cậu cùng Cố Trầm Ngôn giao hòa bên nhau, triền triền miên miên.
Kiều Thư tâm tình tốt hơn một chút.
Sau đó cậu vươn đầu lưỡi, đem lưỡi Cố Trầm Ngôn câu lấy, cuốn lấy.
Cậu duỗi tay ôm chặt lấy cổ Cố Trầm Ngôn , mũi chân nhón, dùng sức cùng Cố Trầm Ngôn hôn môi.
Nụ hôn này thật lâu.
Kiều Thư ủy khuất siêu cấp triền người.
Thời điểm được buông ra cả người cậu đều treo ở trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn, hô hấp hơi suyễn.
Cố Trầm Ngôn giơ tay sờ sờ trán cậu.
Hai người ôm nhau bình ổn xúc động trong thân thể.
Cố Trầm Ngôn: “Tốt chưa?”
Kiều Thư ngửa đầu, cậu chớp chớp mắt sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Tốt rồi.”
“Cố tiên sinh ngày thật giỏi!”
“Hôn hôn liền đem tiểu tiên sinh của ngài chữa khỏi nha!”
Cố Trầm Ngôn lộ ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười thực nhanh liền rơi xuống, anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người khi dễ em?”
Kiều Thư: “Hừ hừ!”
“Là có một tên ngốc bức khi dễ em, bất quá em cũng không kém! Em đem hắn mắng trở về.”
Cố Trầm Ngôn: “Là ai?”
Kiều Thư: “Ai, chúng ta không nói đến tên bệnh tâm thần này, dù sao em sẽ không có hại đâu.”
Dù sao đều phải giải ước, Kiều Thư cũng không nghĩ nói những việc này làm ô uế tai Cố Trầm Ngôn.
Cái loại người này, mới không xứng đâu!
Hừ!
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi muốn biết.” Anh xoa đầu Kiều Thư: “Hắn khi dễ em.”
“Em thực ủy khuất.”
Kiều Thư xoa xoa cái mũi: “Thật sự không có việc gì.” Cậu nhỏ giọng nói: “Ủy khuất, ủy khuất là bởi vì muốn anh an ủi em nha.”
Đỏ mặt.
“Lộc cộc……”
Đột nhiên thanh âm làm Kiều Thư cúi đầu nhìn về phía bụng mình: “……”
Cố Trầm Ngôn cũng nhìn về phía bụng cậu: “Giữa trưa không ăn no?”
Kiều Thư: “……”
“Ăn no.”