“Đầu tiên chúng ta phải châm kim trước……”
Kiều Thư ngồi ở sân phơi một bên phơi nắng một bên xem video học tập.
Mặt trời mùa đông ấm áp chiếu ở trên người, làm xương cốt cả người đều lười, Kiều Thư ngáp một cái.
“Con còn biết trở về,” âm thanh tức giận của dì Lan truyền đến: “Con dứt khoát không cần trở về ăn tết đi, cũng không cần cái người mẹ này.”
“Mẹ, nhìn ngài nói đi, ngài chính là mẹ mà con yêu thương nhất mà, ngài không nghĩ muốn con, con cũng lì lợm la liếʍ muốn ngài a.” Thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ cùng lấy lòng.
“Ai ai ai, mẹ mẹ nhẹ chút.”
Âm thanh quen thuộc.
Kiều Thư tò mò chống dậy thân thể có chút bủn rủn, hướng dưới lầu nhìn xuống.
Sau đó cậu sửng sốt, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Thị đế Chu Ngạn Thanh ở trong giới giải trí phong cảnh vô hạn giờ phút này đáng thương bị dì Lan nhéo lỗ tai, ủy khuất ba ba, thật đáng thương, nơi nào còn phong quang cùng ngạo khí thường ngày.
Dì Lan một chút cũng không ăn bộ này, còn thực tức giận: “Chu Ngạn Thanh, con nghe rõ cho mẹ, lần này ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ, lại làm con gái nhà người ta tức giận về sau cuộc sống này con liền một người qua đi.”
Kiều Thư: “……”
Xem mắt?
Ánh mắt buồn cười tức khắc trở nên đồng tình, nguyên lai Chu Ngạn Thanh phong quang vô hạn cũng là phải trải qua xem mắt a.
Này nói ra phỏng chừng không ai sẽ tin tưởng.
Chu Ngạn Thanh: “Mẹ, con lúc này mới vừa trở về, mẹ cho con đem hành lý bỏ vào phòng trước đi được không?”
Lan dì: “Đi đi đi, nhanh chóng thu thập đi.”
Chu Ngạn Thanh: “Dạ dạ!”
Chu Ngạn Thanh như sống lại một kiếp mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng kéo vali hành lí ở một bên chạy đi.
Hắn đi hai bước đột nhiên ngẩng đầu, bắt giữ Kiều Thư đang ở trên lầu xem náo nhiệt, tươi cười phá lệ xán lạn: “Chào, anh dâu, tân niên vui sướиɠ.”
Kiều Thư cười vẫy vẫy tay: “Tân niên vui sướиɠ.”
Chu Ngạn Thanh: “Anh dâu xuống dưới tâm sự, hai ta đã lâu không gặp, quà lần trước em còn chưa có giáp mặt cảm ơn anh đâu.”
Kiều Thư: “Không cần, cậu từ từ, tôi liền xuống dưới.”
Kiều Thư dẫm lên dép lê, chạy đến phòng vệ sinh sửa sang lại một chút đầu tóc có chút loạn, lúc này mới xuống lầu.
Dưới lầu, dì Lan còn đang ở bên cạnh Chu Ngạn Thanh lải nhải.
Nhìn thấy Kiều Thư xuống dưới, hai mắt Chu Ngạn Thanh tức khắc sáng ngời, phảng phất như thấy chúa cứu thế.
“Anh dâu, này này.”
Kiều Thư: “……”
Cậu đi qua đó.
Kiều Thư đã đến làm thanh âm lải nhải của dì Lan, bà ghét bỏ mà nhìn thoáng qua Chu Ngạn Thanh, nhìn thấu nói: “Đừng nghĩ tránh thoát.”
Chu Ngạn Thanh: “……”
Kiều Thư: “……”
Dì Lan ghét bỏ mà đi rồi.
Chu Ngạn Thanh đối với Kiều Thư bất đắc dĩ buông tay, cười nói: “Cảm ơn anh dâu cứu mạng.”
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư chần chờ, cuối cùng vẫn là tò mò hỏi: “Điều kiện của cậu như vậy còn phải xem mắt sao?”
Thị đế xem mắt, tiểu thị dân Kiều Thư vẫn là cảm thấy vô pháp tưởng tượng.
Chu Ngạn Thanh ủy khuất: “Anh dâu, mọi người mẹ trên đời này đều giống nhau, con cái tuổi lớn rồi liền sẽ bắt đầu sốt ruột chung thân đại sự của con mình, trước kia em tốt xấu còn có anh chống đỡ giống em, bị thúc giục cũng không dày đặc như vậy, hiện tại……”
Vô tận chua xót.
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư không thể nghiệm qua, nhưng cảm thấy rất đồng tình.
Chu Ngạn Thanh trải qua nhiều, cũng liền khôi phục nhanh: “Về sau còn nhờ anh dâu cứu mạng chó của em nhiều lần nữa.”
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư hỏi: “Lúc trước cậu nói muốn tôi giúp đỡ chính là chuyện này?”
Chu Ngạn Thanh thở dài: “Đúng vậy.”
Kiều Thư: “……”
Đáng thương, đường đường thị đế……
Trốn đến được nhất thời, tránh không được vĩnh viễn.
Không qua một hồi, dì Lan liền cầm mười mấy tấm ảnh chụp của mười mấy cô gái khác nhau tới tìm Chu Ngạn Thanh, còn muốn Kiều Thư hỗ trợ tham mưu.
Kiều Thư: “……”
Chu Ngạn Thanh điên cuồng hướng Kiều Thư đưa mắt ra hiệu: Anh dâu cứu mạng a a a!!!
Kiều Thư có chút hoảng.
Cậu đã đáp ứng hỗ trợ Chu Ngạn Thanh rồi, chính là phải giúp như thế nào?
Dì Lan đem từng tấm ảnh của những cô gái xinh đẹp đưa cho đang ngồi trước mắt Chu Ngạn Thanh dỗi: “Ngày mai buổi sáng một người, giữa trưa một người, buổi tối một người, con chuẩn bị sẳn sàng cho mẹ.”
Chu Ngạn Thanh: “Mẹ, con còn nhỏ.”
Lan dì trừng mắt: “30 tuổi còn nhỏ cái gì! Còn coi chính mình còn là hài tử mặc quần hở đũng hay gì a! Ba con tuổi này con đều đi mua nước tương được rồi, thiếu phu nhân năm nay còn không phải 22 liền kết hôn.”
Kiều Thư: “……”
Chu Ngạn Thanh: “Chính là con trước mắt còn không có tính toán kết hôn.”
Lan dì: “Con chỉ là không gặp được người thích, con nhìn nhiều cô gái một chút, đến lúc đó nhìn vừa mắt, liền cầu xin mẹ làm hôn lễ cho con đó.”
Chu Ngạn Thanh: “……”
Chu Ngạn Thanh tiếp tục hướng Kiều Thư đưa mắt ra hiệu.
Kiều Thư cảm thấy chính mình cứu vớt Chu Ngạn Thanh không được.
Thời khắc mấu chốt điễn thoại Kiều Thư vang lên, là Giang Gia Du đã trở lại Hải Thành.
Giang Gia Du: Kiều Kiều, ngày mai chính là ngày 30! Chúng ta ăn cái gì! [heo heo đáng thương.jpg]
Giang Gia Du: Đúng rồi, mẹ tớ còn tụ tay làm bò viên, cậu ăn không? Ngày mai tớ đem cho cậu một ít, tay nghề của mẹ tớ siêu siêu tốt nha. [siêu tốt ngươi thử xem nha.jpg]
Kiều Thư không khách khí: Ăn! [heo heo chụp bụng.jpg]
Trong tiểu thuyết miêu tả mẹ Giang Gia Du có trù nghệ phi thường tốt, hiện tại có cơ hội nếm thử, Kiều Thư tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Giang Gia Du: Được rồi! Ngày mai tớ đem cho cậu, nói chứ Kiều Kiều chúng ta ngày mai ăn cái gì nha……
Giang Gia Du: [heo heo thật sự quá đáng thương.jpg]
Kiều Thư: [heo heo cũng không biết làm sao bây giờ.jpg]
Hai người đều có chứng lựa chọn khó khăn, ưu thương.
Nguyên bản hai người muốn đem lựa chọn giao cho cảnh trong mơ, ngày đó buổi tối ngày đó Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn vận động quá độ, dẫn tới cảnh trong mơ trống trơn, mà Giang Gia Du……
Cậu mơ thấy là đang ăn cái gì, nhưng trong mộng, Sở Trì Thanh liền ngồi đối diện hắn, trong mộng Giang Gia Du chỉ lo nhìn thần tượng, hoàn toàn không chú ý tới ăn cái gì.
Kiều Thư: [heo heo rớt phát.jpg]
Quần áo đột nhiên bị lôi kéo một chút.
Kiều Thư từ trong điện thoại ngẩng đầu, Chu Ngạn Thanh đang điên cuồng mà hướng cậu làm mặt quỷ.
Mỗi một động tác biểu tình đều tràn ngập bi thương, hướng Kiều Thư phát ra tin tức cầu cứu mãnh liệt.
Kiều Thư: “……”
Dì Lan: “Cứ như vậy, hiện tại mẹ gọi điện thoại đi hẹn con gái nhà người ta, ngày mai……”
Chu Ngạn Thanh làm khẩu hình: Cứu mạng!
Đáp ứng rồi thì cự tuyệt không tốt, Kiều Thư chỉ có thể căng da đầu mở miệng: “Dì Lan……”
Lan dì: “Thiếu phu nhân làm sao vậy?”
Kiều Thư: “À……”
Tạm thời nghĩ không ra cớ, Kiều Thư cảm thấy áp lực tăng gấp bội, mà Chu Ngạn Thanh cùng dì Lan đều đang nhìn cậu.
Đột nhiên linh quang Kiều Thư chợt lóe, “Dì Lan, ngày mai Ngạn Thanh có khả năng không rảnh, chúng ta cùng Cố Trầm Ngôn hẹn là ngày mai muốn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, mời bạn của con.”
“Cậu ấy hẳn là có cùng ngài nói qua đi?”
Dì Lan vốn dĩ đang hồ nghi, nghe được Kiều Thư nói như vậy suy nghĩ một chút, thiếu gia xác thật có cùng nàng nói qua ngày 30 không cần chuẩn bị đồ ăn của bọn họ.
Kiều Thư tiếp tục: “Xin lỗi dì Lan, lúc trước hẹn đi không nghĩ tới dì lại sắp xếp buổi xem mắt cho Ngạn Thanh, bởi vì bon của con cũng là người trong giới, cùng Ngạn Thanh nhận thức, thời điểm hẹn liền cùng nhau hẹn lên rồi.”
Cái này dì Lan rốt cuộc tin.
Bà phát sầu thở dài một tiếng: “Kia được rồi, vậy đổi thành ngày kia đi, cũng không kém một ngày như vậy.”
Chu Ngạn Thanh: “……”
“Mẹ, mẹ đã quên, ngày kia chúng ta đến về quê tế tổ.”
Lan dì: “……”
Dì Lan thu hồi ảnh chụp đi rồi.
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chu Ngạn Thanh: “Anh dâu, anh cùng anh của em hẹn người bạn nào mà em cũng biết vậy?”
Kiều Thư nhìn thoáng qua bóng dáng đã đi xa của dì Lan, nói: “Cậu hẳn là không quen biết, cậu ấy tên là Giang Gia Du.”
Chu Ngạn Thanh ánh mắt lóe một chút: “Giang Gia Du? Diễn tiểu vai ác kia?”
Kiều Thư: “Cậu biết?”
Chu Ngạn Thanh: “Ừm, xem qua phim, các anh định đi đâu ăn cơm?”
Kiều Thư khổ mặt: “Còn chưa có nghĩ ra.”
Chu Ngạn Thanh: “Chưa nghĩ ra?”
“Anh dâu, nếu không đi nướng BBQ? Vùng ngoại thành bên kia có một chỗ Nông Gia Nhạc, phong cảnh cũng không tệ lắm, có thể nướng BBQ, cũng có thể nấu cơm dã ngoại còn có thể câu cá, thế nào?”
Kiều Thư: Giống như còn không tồi.
Cậu nói: “Tôi hỏi Ngư Ngư một chút.”
Chu Ngạn Thanh nhân cơ hội nói: “Nấu cơm dã ngoại phải cần có một người thành thạo dễ chơi nha, anh dâu, anh hỏi một chút bạn anh có để ý em cùng đi hay không.”
Kiều Thư kỳ quái nhìn hắn một cái.
Chu Ngạn Thanh cười vô tội.
Giang Gia Du đối với cái đề nghị này cảm thấy thực hứng thú, từ khi vào giới giải trí, hắn cơ hồ đều là ở ngoài đóng phim, rất ít có thời gian đi ra ngoài chơi, nên khi nghe Kiều Thư vừa nói liền thực động tâm.
Giang Gia Du: Không quan hệ, người thành thạo dễ chơi gì đó, tớ không ngại.
Giang Gia Du: [heo heo hưng phấn.jpg]
Một bên Chu Ngạn Thanh lại nhân cơ hội nói: “Anh dâu, nếu bạn anh đã không ngại, em đây có thể lại mang thêm một người không?”
Kiều Thư: “……”
Cậu hỏi: “Cậu muốn mang ai?”
Chu Ngạn Thanh nhe răng cười: “Bạn đại học của em, anh cũng nhận thức, chính là Sở Trì Thanh.”
Kiều Thư: “……”
“Dắt theo!”
Ngày hôm sau thời điểm xuất phát, Kiều Thư nhớ tới chuyện cậu đã đáp ứng với Giang Gia Du.
Cố Trầm Ngôn cầm một cái khăn quàng cổ từ phòng để quần áo đi ra: “Được rồi, đi thôi.”
Kiều Thư: “Từ từ.”
Cố Trầm Ngôn: “Sao?”
Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, anh có thể ký tên lên ảnh chụp một cái được không?” Cậu giải thích nói: “Ba của Ngư Ngư là mê đệ của anh, cậu ấy muốn một tấm ảnh có chữ ký của anh đưa cho ba của cậu ấy.”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Cố Trầm Ngôn: “Em muốn đem ảnh chụp của tôi đưa cho người khác?”
Kiều Thư: “……”
Không biết vì cái gì, việc này Kiều Thư nguyên bản cảm thấy thực bình thường, nhưng khi nghe Cố Trầm Ngôn vừa hỏi như vậy, cậu liền cảm thấy quái quái.
Thực không thích hợp.
Kiều Thư vô thố: “Kia, kia……”
Lại đột nhiên không phải rất muốn tặng, tuy rằng chú Giang chỉ là mê đệ của Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư: QAQ
Kiều Thư quyết đoán phản bội Giang Gia Du: “Vậy em đây cùng Ngư Ngư nói một tiếng, không ký tên.”
Cố Trầm Ngôn lại nói: “Đưa chữ có thể chứ?”
Kiều Thư: “Cái chữ gì?”
Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn đưa tới phòng chứa đồ ở lầu 3, này vẫn là lần đầu tiên Kiều Thư tiến vào.
Phòng cất đồ cực kì lớn, chiếm cứ toàn bộ một tầng lầu, bên trong để rất nhiều đồ vật quý giá.
Kiều Thư nhìn mà sửng sốt.
Cố Trầm Ngôn mang theo cậu đi đến nơi để tranh chữ, chỉ vào một bức tranh chữ trong đó hỏi: “Này có thể chứ?”
Kiều Thư nhìn thoáng qua, cậu cũng không hiểu tranh chữ, nhưng cậu vẫn như cũ cảm thấy bức tranh chữ này rất đẹp, rất có khí thế, bút tẩu long xà, thiết hoa bạc câu.
Kiều Thư nhìn đến lạc khoản, Cố Thanh Sơn.
Cố Trầm Ngôn giải thích nói: “Đây là chữ của ông, lão nhân gia năm đó ở trong thương giới danh khí cũng không nhỏ hơn tôi, một tay chữ viết càng là xuất sắc khó ai bì được.”
“Chúng ta đưa cái này.”
Kiều Thư: “……”
Cậu nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói: “Có thể hay không không tốt lắm? Đây là chữ của ông, hẳn là thực quý trọng đi.”
Cố Trầm Ngôn: “Không có việc gì.”
“Ông năm đó liền rất thích tặng tranh chữ, trong phòng này còn có rất nhiều.”
Kiều Thư nhìn một vòng, xác thật, tranh chữ có lạc khoản Cố Thanh Sơn xác thật không ít.