Chilly nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình, cô bình thường lăn lộn trong những nơi đấu đá lợi ích đã lâu, gần như trong nháy mắt đã nhìn ra rằng địa vị của của người đàn ông trước mặt này không phải dạng bình thường.
"Xin chào, tôi họ Bùi, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người tối nay. Tôi đưa Giang Khương về nhà trước, mọi người cứ thoải mái đi."
Nói xong, anh gọi một người phục vụ khác, "Tính toàn bộ chi phí bàn này vào thẻ của tôi. Còn nữa giúp tôi đi lên nói với Châu Tiêu một câu, tôi đi trước đây."
Nói xong, anh bước tới khoác áo lên người Giang Khương, rồi bế cô ra khỏi quán, đi đến chiếc ô tô đậu bên đường.
Túi xách và điện thoại di động của Giang Khương để quên ở chỗ ngồi, vì vậy Chilly liền cầm lấy đồ của cô, chạy ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông kia đang bế Giang Khương ngồi vào ghế lái phụ trên xe.
"Bùi tiên sinh, đây là túi xách và điện thoại của Giang Khương, anh cầm về cho cô ấy, đừng có để quên ở đây."
“Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Bùi Kinh nhận lấy, đặt lên ghế ngồi phía sau, sau đó quay người lên xe.
"Tôi xin phép về trước."
Chilly đúng nhìn phía sau chiếc xe đang phóng trong khói bụi mù mịt, Chilly hồi tưởng lại giá tiền của chiếc xe kia mà cô ấy từng xem trên mạng, đó là giá tiền trên trời, rất đắt đỏ, thầm tặc lưỡi.
Bùi Kinh dọc đường đi lái xe rất nhanh, cả người anh lạnh toát, lúc nghe cuộc điện thoại kia, trong lòng anh đã có một suy đoán vô cùng xấu, và điều này đã được xác nhận ngay qua cái liếc nhìn Giang Khương đầu tiên khi anh xuống lầu.
Anh thậm còn chí không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu như sự bất thường của cô đêm nay không được phát hiện kịp thời.
Tình hình trong hộp đêm rất phức tạp, loại người gì cũng có, mặc dù bây giờ vẫn chưa xuất video từ camera giám sát tầng một, nhưng anh gần như chắc chắn rằng cốc nước đó của Giang Khương đã bị bỏ thuốc.
Ánh mắt của Bùi Kinh tối sầm, chỉ chờ có video từ camera giám sát, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Chiếc xe dừng lại ở dưới lầu, Bùi Kinh nghiêng người sờ trán cô, nhiệt độ cơ thể cô có hơi cao hơn một chút, may mà không có sốt. Cảm giác khuôn mặt đang nóng bừng lên bỗng lại có một vật gì đó mát mẻ chạm vào khiến cho Giang Khương thoải mái hơn chút ít, đôi mắt của cô hơi hơi mở ra, nhìn thấy người trước mắt là Bùi Kinh, đôi mắt phủ một lớp nước, sau đó nước mắt từ khóe mắt khẽ rơi xuống.
“…Tôi chóng mặt, người tôi nóng quá.” Nước mắt cô cứ như một thác nước mà trào ra, sợi dây thần kinh căng thẳng từ khi cô rời khỏi quán bar lúc này đột nhiên được thả lỏng ra. Xung quanh người cô có một mùi hương rất quen thuộc, người trước mặt kia đang nhẹ nhàng ôm lấy cô, làm cô càng không kìm được nước mắt.
“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, là do tôi không tốt.” Anh cúi đầu nhìn đôi môi tái nhợt cùng đôi mắt sưng đỏ của Giang Khương, Bùi Kinh dùng những lời này an ủi cô, nhưng lại không thể an ủi chính mình.
Anh thật sự muốn tát mình một cái.
Lúc này anh cũng không quan tâm đến những chuyện khác nữa, theo trí nhớ nhập mật mã mở cửa nhà Giang Khương, nhẹ nhàng bế cô vào nhà, đặt cô lên ghế sô pha.
Điện thoại trong túi liên tục đổ chuông, Bùi Kinh lấy ra xem, Châu Tiêu gọi cho anh mấy cuộc.
Bùi Kinh chỉ gửi lại một tin nhắn bảo Châu Tiêu có chuyện gì thì ngày mai nói, sau đó dứt khoát tắt nguồn điện thoại.