72.
Cậu bị nhốt trong một nơi gọi là “nhà”, nhưng bốn bề trắng xóa, tuyết phủ kín trời, mênh mông vô tận, không một bóng người, chỉ có mình cậu.
Cậu cứ bước về phía trước, vừa đi vừa khóc gọi “bà ơi”, hỏi “bà đang ở đâu”, nói “bà cho con theo với”. Cậu lang thang mãi, không tìm thấy lối thoát, cũng chẳng thấy ai cả.
Không phản hồi, cậu đành kêu mãi, bước mãi.
Chẳng biết cậu đã đi được bao xa thì cậu thấy bà cậu. Cậu bắt đầu chạy về phía bà, nhưng lớp tuyết dày lại cản chân cậu. Cậu ngã, cậu đứng dậy, cậu chạy tiếp, cậu gọi bà nhưng bà không nghe, bà không ngoảnh đầu lại.
Rồi bà biến mất giữa núi tuyết trắng ngần.
– Đừng bỏ đi mà… Đừng bỏ con lại một mình…
Ánh trắng hắt vào phòng hắn, rọi xuống cảnh hắn đang ôm cậu. Hắn gọi cậu:
– Lê Nguyện. Lê Nguyện.
Cậu bừng tỉnh, vồ lấy hơi ấm trước mắt giữa cơn hoảng trong đêm đen, van nài:
– Đừng bỏ đi mà! Đừng bỏ đi mà!
Hắn ôm em cậu, hôn vào cổ cậu, giọng điệu dịu dàng vỗ về:
– Không đi đâu cả, tôi ở đây.
73.
Cậu xem hắn như chiếc kim chỉ nan giữa núi rừng mà sà vào lòng hắn khóc mãi, thành ra lúc tỉnh dậy cậu thấy hơi xấu hổ.
Cậu chưa bao giờ như thế cả: để lộ cảm xúc trước mặt người khác cũng bèn rụt rè rút khỏi cái ôm của hắn.
Hắn lại đè lên ngừi cậu, chất vấn:
– Sao không ôm nữa? Dùng xong là vứt? Hay tôi không xứng?
Mắt cậu ươn ướt, giọng mũi ngại ngùng mà rằng:
– Mình xin lỗi.
Hắn bật cười. Lâu lắm rồi hắn không được cười thoải mái đến vậy. Hắn thấy cậu đáng yêu, cậu biết điều. Cậu vừa xin lỗi hắn à? Quả là bị người ta bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền nữa.
Phòng hơi tối, cậu không thấy vẻ mặt hắn mà chỉ thấy đôi mắt hắn sáng lên, hắn đang nhìn cậu.
Hắn ghì cậu mạnh hơn:
– Chỉ xin lỗi thôi à?
Hắn còn tỏ vẻ hung dữ như thể cậu vừa sai phạm vậy.
Cả người hắn đè lên người cậu, mùi cơ thể cậu thoảng quanh mũi hắn khiến hắn muốn cắn cậu một miếng.
Ham muốn được thỏa, hắn cắn thật. Hắn cắn nhẹ vào vai cậu, khẽ mυ'ŧ lấy vết sẹo bỏng nơi đó.
Không biết do đâu mà vết sẹo này lại thành điểm nhạy cảm của cậu.
Cậu thở hổn hển, người nhừ nhũn, nói đứt quãng:
– Cậu… nặng… quá…
Của cậu còn ngủ. Của hắn đã thức, lại còn nóng như bàn ủi.
Hắn bật đèn ngủ trên đầu giường. Ánh đèn vàng ấm áp, không quá chói. Chỉ là, dạo này cậu khóc hơi nhiều nên chưa quen với cường độ ánh sáng ấy, cậu ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Khi cậu đã quen với cường độ ánh sáng ấy, cậu thấy hắn đang nhìn tấm thân lõα ɭồ của cậu.
Người cậu trắng muốt, từ vựng đỏ chót, trông vừa mắt lắm, lại còn dễ dàng khơi cơn hứng của hắn lên.
Cậu kéo chăn che thân mình, hỏi hắn xem quần áo cậu đâu rồi.
Hắn nhìn cậu, liếʍ răng nanh rồi khuyên:
– Hay là cậu tắm đi đã?
Cậu chỉ muốn về nhà thôi. Ánh mắt đó của hắn khiến cậu sợ hãi. Cậu lắp bắp:
– Không được. Mình… mình phải về…
– 8 giờ hơn rồi, đừng về. Tắm xong ăn tối, đêm nay cậu cứ ở đây.
Cậu không ngờ cậu ngủ lâu đến vậy.
Hắn đẩy cậu vào nhà tắm:
– Tắm đi. Để tôi kiếm khăn tắm cho cậu.
Thấy cậu lưỡng lự chưa chịu tắm, hắn mỉm cười:
– Có phải cậu thấy tôi dễ dãi không? Đừng chống lại tôi, Nguyện Nguyện.
Thế mà cậu lại thấy sởn da gà vì sợ.
74.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn mới lục tủ tìm khăn tắm mới.
Chợt tiếng cửa nhà mở ra, ánh mắt hắn đanh lại. Nó ngồi im đến tận lúc mẹ hắn gọi hắn xuống, hắn mới đứng dậy, rời phòng.
Mẹ hắn răn hắn những mười phút. Sau đó hắn về phòng, ánh mắt u ám đáng sợ.
Kết quả kiểm tra hàng tháng đã có. Như mọi khi, hắn vẫn chễm chệ ở hạng nhất.
Cha mẹ hắn lại chẳng khen hắn mỗi khi đứng nhất bao giờ, chỉ khiển trách.
Trách sao tiếng Anh thiếu 0.2, trách sao Toán thiếu 0.1, trách sao không đạt điểm tối đa…
Sao không… Sao không… Sao không…
Trong mắt họ, hạng nhất như hắn phải đạt điểm tối đa một cách dễ dàng mới phải, sao hắn không đạt được?
Dưới áp lực của họ, hắn chỉ có thể học, không thể phí hoài thời gian chơi bời.
Họ nói, “chơi bời” chỉ tổ phí thì giờ.
Bị áp lực mà không có chỗ phát tiết, áp lực dồn nén hết vào trong như Ngũ Hành Sơn giam Tôn Ngộ Không, không thể trốn, không thể thoát.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn chảy. Hắn nhìn cửa phòng tắm rồi lại gần đó.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, mập mờ. Cậu tắm hơi kỹ, thoa xà phòng lại xả nước, lại thêm xà phòng và xả nước mãi vẫn không xóa hết mấy chữ đỏ chót trên người.
Hắn nhẹ nhàng bước vào, dõi theo cậu tới tận lúc cậu quay đầu lại. Cậu xấu hổ:
– Cậu phải dùng phòng tắm à? Mình… mình xong ngay đây. Mình xả nước cuối rồi mình ra, nhanh lắm.
Hắn đứng dưới vòi sen, mở van khiến dòng nước ấm đáp xuống thân hắn. Hắn quay lưng về phía cậu, nhìn bong bóng dưới sàn trôi vào cống, cảm giác như áp lực được xua đi phần nào.
Cậu nghe tiếng xả nước phía sau.
Hắn là gã thợ săn đang me cậu, một chú nai con sập bẫy, để thu lưới lại.
Hắn lại gần cậu, xối nước vào cả hai.
Thợ săn nhắm con mồi. Cậu bị hắn lôi vào lòng, hơi nước không che mắt cậu nữa, cậu thấy đôi mắt đen láy sắt bén và gương mặt góc cạnh lạnh lùng.
Kế đến là môi ấm lưỡi nóng lướt khắp mặt cậu. Cách hắn hôn không tính là có kỹ thuật, nhưng dịu dàng.
Hắn chỉ giả vờ dịu dàng thôi, chỉ là một giây lương thiện, đúng hơn là “lương thiện” để tăng tình thú cho đợt chơi kế tiếp.
Chiếc răng nanh khiến người ta sợ hãi không thể giấu nổi nữa, hắn ác ý sỉ vả cậu:
– Lần đầu vào mấy tuổi? Bán da^ʍ hay làʍ t̠ìиɦ với người cậu thích? Làm sướиɠ không?
75.
Cậu sợ nhất cái dáng vẻ hung dữ này của hắn, bèn đề nghị:
– Tụi mình ra ngoài đã nhé? Ra ngoài hẵng nói, được không?
– Sợ gì? Tôi đâu có ăn cậu.
Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa. Cậu mới đi tắm thôi mà, sao thái độ của hắn lại thoắt biến đến vậy?
Hắn chống tay lên tường, giam cậu lại. Hình ảnh lớp gạch sứ phía sau khiến hắn giật mình.
Hắn tắt vòi sen. Không còn tiếng nước ồn ào, giọng hắn rõ ràng hơn:
– Lần đầu cũng đi bán chứ gì? Bán được giá tốt không? Hửm?
Hắn niết cằm cậu, chọc ngón trỏ vào miệng cậu:
– Đáp đi chứ? Tôi đang hỏi cậu đấy.
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu cắn ngón tay của hắn mà đáp mơ hồ:
– Trong khách sạn…
– Ừ.
– Với cậu…
Hắn điển trai. Lúc này, hắn mỉm cười như thấy xuân sang:
– Cái ngữ bán da^ʍ các cậu nhanh mồm dẻo miệng vậy sao? Biết nói chuyện khiến khách mến?
Rồi hắn tì cằm lên vai cậu, thì thầm:
– Vậy tôi diễn với cậu nhé? “Ồ! Lần đầu với tôi à? Bất ngờ đấy, tôi vui lắm đó.” Tôi diễn vừa ý cậu không nào? Trừ lần đầu với tôi thì cậu bán cho người khác rồi nhỉ? Cậu ngủ với mấy thằng cùng lớp hết rồi ha?
Cậu đỏ mắt, lí nhí giải thích:
– Mình không có.
– Từng nghe chuyện “Chú bé chăn cừu” chưa? Cậu lừa tôi như thế, sợ tôi tin cậu à?
Nước mắt cậu rơi xuống lưng hắn rồi lăn dài:
– Thật mà. Mình không lừa cậu.
– Không lừa câu trước hay không lừa câu sau?
– Không lừa câu nào cả.
– Rõ ràng Trì Nghiệm đυ. cậu rồi. Lần đầu với Trì Nghiệm ha?
Nếu hắn không tin, giải thích mãi hắn cũng chẳng tin. Cậu không giải thích nữa.
Hắn nắn eo cậu, cọ thằng nhỏ của mình vào người cậu:
– Nói!
– Với cậu. Lần đầu với cậu.
– Thôi, đủ rồi. Tôi sẽ diễn với cậu mà, tôi tin lần đầu của cậu là làm với tôi chứ. Cậu sợ cậu nói thật thì tôi tức giận à?
Hắn cầm hai cánh tay mảnh khảnh của cậu bẻ ra sau. Cậu bị ép phải ưỡn ngực ra trước để núʍ ѵú cậu vừa miệng hắn, để hắn chơi đùa.
– Tôi không tức giận đâu. Mấy khi cậu dỗ tôi, tôi vui lắm chứ.
76.
Cậu nằm ngửa trên giường như tôm nướng trên vỉ than, thở không ra hơi.
Ngoài phòng ngủ có tiếng bước chân lẫn tiếng nói chuyện khiến cậu hoảng sợ.
Hắn nói, ngoài phòng là cha mẹ hắn.
Hắn còn nói, cậu không được phát ra âm thanh nào, không là họ nghe thấy.
Chợt có tiếng ai gõ cửa phòng hắn. Kế đó là giọng của một người đàn ông vang lên, hỏi hắn có ăn cơm không, có ăn trái cây không.
Cậu như chim sợ cành cong, phía sau siết không kiểm soát. Hắn hung hăng nắc cậu, nhịp thở không đổi mà đáp vọng ra:
– Không ăn.
– Thế thì giải thêm hai đề đi. Mai là thứ hai, lên trường sớm một chút. Thứ Sáu có một cuộc thi, hai hôm sau ba đưa con qua chỗ thầy Đặng.
Cậu phát hiện, người bên ngoài càng nói, hắn càng nhấp mạnh.
Khi người bên ngoài đã đi, cậu mới thỏ thẻ xin hắn:
– Chậm… chậm thôi…
Giọng nói mềm mại truyền vào tai hắn như đang an ủi hắn, mọi cơn bão cuồn cuộn trong lòng hắn bỗng chốc hóa thành con mưa xuân dịu nhẹ.
Hắn thúc chậm lại, đâm nhẹ hơn:
– Tôi liên hệ với Trần Kim để gọi trai bao. Đó là lúc tôi âm thầm phản nghịch ba mẹ mình. Họ muốn tôi tài giỏi, tôi càng muốn học đòi thói xấu. Đáng ra tôi chỉ định phản nghịch một lần thôi, một lần là đủ. Gọi trai bao, chắc không ai biết đâu, tôi xem đó là hành vi giải tỏa căng thẳng. Lúc đó tôi tin mình chỉ cần làm một lần. Rồi tôi đẩy cánh cửa tội đồ ấy ra, tôi nào nghĩ đến… sau cánh cửa, ấy là cậu. Cậu nói xem, sao lại là cậu chứ? Lần đầu của tôi cho cậu thật đấy. Lần đầu hôn môi, lần đầu thuê phòng, lần đầu ở phòng dụng cụ… lần đầu dắt bạn về nhà… Cả mặt xấu của tôi nữa, chỉ có mỗi cậu thấy thôi đấy. Lê Nguyện à, cậu đã đến đây thì phải kề bên tôi. Một mình tôi bị nhốt trong núi, ở riết tôi sẽ thấy cô đơn phát điên, nên tôi bắt lấy cậu. Tôi không thể ra khỏi núi, cậu cũng không thể ra. Đừng hòng trốn, cậu không thoát nổi đâu.
CHIA SẺ: