52.
Tan học, cô giáo tiếng Anh bảo cậu và nó vào phòng giáo viên viết bản kiểm điểm.
Nó cầm bút ngoáy mười phút. Chờ tiếng chuông tan học vang một chút, thầy cô với học sinh về hết, căn phòng lớn thế chỉ còn mỗi nó với cậu. Nó vứt bút, không viết nữa.
– Tao chơi bóng đây. Mày viết xong, đừng về lớp, cứ xuống sân nhìn tao chơi bóng đi.
– Cậu không viết hả?
– Giờ mày viết giùm tao một bản, lần sau tao viết giùm mày một bản.
– Nhưng mà…
– Tao đi đây!
Từ lúc nó bị lôi vào phòng giáo viên để viết kiểm điểm, lòng nó đã hướng về sân bóng rồi. Nó nói xong là biết mất. Phòng giáo viên hôm nay không khóa, vừa ý nó.
Hết nửa giờ ra chơi là cậu viết xong bản của cậu. Đáng ra, cậu về lớp, nhưng mà cậu lại phải viết giùm nó.
Cậu viết giùm được nửa bản thì Ngộ Tinh Diểu vào phòng giáo viên lấy xấp bài thi cho thầy cô.
Lẽ ra phải có hai người viết kiểm điểm trong này, mà giờ chỉ còn mỗi cậu.
Hắn cầm bản kiểm điểm đang trơ trọi trên bàn lên xem, lại thấy cậu đang viết thêm một bản nữa. Mắt hắn trầm xuống, cơn tức ẩn hiện trong mắt hắn:
– Nếu cậu chăm viết đến vậy… Sau này đυ. nhau, tôi sẽ dạy cậu vài từ vựng tiếng Anh nhé?
Rồi cười mỉa:
– Như prostitute chẳng hạn… Cậu sang lắm nhé, ngủ một cái là không dậy nổi. – Hắn nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cậu mà hôn nhẹ xuống trán cậu – Vừa đυ. vừa học, ổn không nào?
Tim cậu trật một nhịp. Khi cậu ý thức được mọi thứ xung quanh, văn phòng chỉ còn mỗi mình cậu.
53.
Nó chơi bóng rổ cả buổi, canh đến thời điểm tan học thì vội vàng chạy về, dành thêm mười phút viết kiểm điểm như vẽ bùa rồi ngủ, không phá cậu nữa.
Còn cậu đang đi bộ về nhà. Cậu ghé vào tiệm quần áo nữ dọc đường, mua một chiếc áo khoác hình lá sen và một chiếc quần dài màu đen cho người lớn tuổi.
Chủ tiệm là một bác gái trung niên mập mạp, mặt bác tỏ rõ rằng bác là phường buôn bán khôn khéo. Cậu không trả giá, người ta bảo nhiêu thì gửi họ bấy nhiêu.
Cậu xách túi đồ về nhà, gọi “bà ơi” hai tiếng.
Nhà trống không. Cậu đặt túi quần áo vào phòng bà rồi ra bếp vo gạo.
Chạng vạng. Ánh nắng cuối ngày xuyên qua khe cửa rồi đáp đất nhà cậu.
Đây là thời điểm sống động nhất trong khu nhà cậu.
Cậu lặng lẽ ngồi trên ghế dài, lắng nghe các loại thanh âm bên ngoài.
Hàng xóm tan tầm mua đồ ăn nấu bữa tối, con nít đi học về vui đùa rồi to giọng chào người lớn trong nhà, có mấy gia đình ăn sớm, hương cơm tối tỏa ngào ngạt.
Cậu ngồi mãi, lắng nghe, thường thức khúc giao hưởng gia đình từ những nhà xung quanh.
Chợt tiếng cửa mở cắt ngang sự tĩnh lặng trong nhà cậu.
Cậu đứng dậy, nhìn cửa:
– Cháu chào bà ạ.
– A… Nguyện Nguyện à…
Bà nội cậu lắp bắp. Cậu lại chỗ bà, cầm túi đồ trong tay bà:
– Bà mua đồ ạ?
– Ừ, mấy quả trứng với vài trái cà chua. Cháu cắm cơm chưa?
– Chưa ạ. Giờ cháu nấu. Bà lên giường nghỉ đi, cháu nấu xong cháu gọi bà dậy nhé?
– Được.
– Ừ.
Bà vào phòng một lát rồi gọi cậu vào. Cậu cầm luôn con dao thái rau đang nhỏ nước:
– Bà gọi cháu ạ?
– Quần áo này là…
Cậu lau dao, lau tay rồi giũ quần áo trong túi ra:
– Cháu mua đấy. Bà thử xem có hợp không nha?
Cậu choàng áo khoác lên người bà, vuốt phẳng cổ áo, thắt nút áo lại, tròng quần giúp bà, mỉm cười tấm tắc:
– Áo vừa đẹp, quần hơi dài. Mai, cháu mang quần đi sửa nhé?
Sau đó, cậu tháo chúng ra, cất vào tủ. Chợt cậu nghe bà gọi:
– Nguyện Nguyện này.
– Dạ?
– Cháu lấy tiền từ đâu ra?
Cậu khựng lại, không trả lời, cũng chẳng dám nhìn bà. Cậu cúi đầu nhìn tủ quần áo như một đứa trẻ phạm lỗi vậy.
– Cháu lại đây đi.
Cậu ngồi xuống bên người bà, gối đầu cậu lên đùi bà.
Bàn tay chằng chịt nếp nhăn của bà dịu dàng xoa đầu cậu:
– Nguyện Nguyện à.
Cậu nhắm mắt lại:
– Cháu đây ạ.
– Bà già rồi. Bà lo cho cháu lắm. Nguyện Nguyện nhà bà ngoan như vậy, tiếc là số cháu khổ, cha mẹ cháu đi sớm quá.
– Không sao bà ơi, Nguyện Nguyện có bà mà. Bà cứ sống lâu trăm tuổi, Nguyện Nguyện chăm bà ạ.
– Cháu ngốc thật. – Mắt bà ầng ậng nước – Cơ thể bà thế nào, bà rõ nhất. Bà chẳng ở bên cháu mãi được đâu…
Bà vẫn nói chuyện nhẹ nhàng, yêu thương vỗ về cậu:
– Đừng chơi với Ô Kiều nữa. Trần Kim không phải là người tốt đầu cháu à. Cháu còn bé, cháu sẽ học hư theo nó mất. Nguyện Nguyện đừng học theo tụi nó.
Đừng học theo bọn nó.
Thì ra bà đã biết cả rồi.
Đêm ấy không về, sao mà bà không biết được chứ?
– Sau này bà đi, Nguyện Nguyện của bà bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?
Cậu nghiêng mặt, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, thấm vào quần bà.
– Nguyện Nguyện đừng khóc nào. – Già rồi, tay bà run run lấy khăn giấy lau nước mắt cậu – Phải vui, phải cười nhiều lên, cháu.
Cậu nghẹn ngào, nước mắt rơi nhiều thêm:
– Nhưng bà ơi, có gì vui đâu chứ?
Mặt bà hiền từ, giọng nói dịu dàng:
– Nguyện Nguyện mua quần áo cho bà, bà vui lắm.
Bà không trách cậu, không mắng cậu, không vứt tấm lòng hiếu thảo của cậu đi, cũng chẳng quan tâm tiền đó từ đâu ra.
Bà chỉ mong cậu cười nhiều lên.
Khi Diêm Vương dẫn bà đi, cậu chỉ còn lại mỗi mình cậu.
Bà tiếc lắm. Nếu ngày đó đến thật, dẫu chẳng còn ai có thể cản lối Ngài, bà đành nhủ đi nhủ lại:
– Nguyện Nguyện, phải vui.
54.
Ngày hôm sau, cậu đến trường như mọi hôm khiến nó sốt ruột chờ đợi:
– Hôm qua tao bảo mày đến sớm cơ mà?
Cậu đưa bài tập của mình cho nó, lẩm bẩm:
– Cậu chép của người ta còn ít sai hơn chép bài mình không chừng…
– Bớt! Lảm nhảm mãi thế, tao thích chép của mày, được chưa?
Nó lật vở cậu, bắt đầu chép lấy chép để. Chợt nó nhớ ra, nó lấy túi đồ ăn trong ngăn kéo rồi vỗ vai cậu.
Cậu quay đầu xuống nhìn nó:
– Hả?
Nó đưa túi đồ ăn cho cậu:
– Mua cho mày đấy.
Một ly sữa đậu nành, một trái trứng trà.
Cậu đẩy ngược về phía nó:
– Mình không cần.
Nó xua tay, chép bài tiếp:
– Không cần thì vứt đi.
Túi đồ ăn lại về tay cậu, cậu khó xử:
– Nhưng mà mình ăn sáng rồi.
– Vậy, nào đói thì ăn.
Sữa đậu nành nóng hổi như thứ gì xa xỉ với cậu, cậu không biết nên đón nhận lòng tốt của người khác như nào, bèn hỏi:
– Bao nhiêu tiền vậy? Để mình gửi lại cho cậu.
Nó đang điên cuồng chép bài tập về nhà cũng phải ngẩng đầu nhìn cậu một cái:
– Mấy đồng vặt thôi, sao tao phải trấn tiền mày? Sao? Trông tao giống bọn đầu cơ trục lời từ việc mua đồ ăn sáng lắm à?
Bình thường Trương Kỳ Hào cũng tao mua gói thuốc, tao cũng đòi nó một bữa mà. Mày cho tao chép bài, tao cũng chẳng tính toán với mày làm gì.
Nhưng mà lần đầu nó nghe được một người chỉ muốn trả tiền cho nó, cảm giác như nó đang trải nghiệm chuyện lạ lùng lắm.
55.
Nó đang nuôi thú cưng, không chỉ mua đồ ăn sáng của cậu mà còn bao bữa trưa của cậu luôn. Nó hết lòng vào vai một vị chủ nhân đầy trách nhiệm.
Trưa ấy, nó kéo cậu vào quán ven đường mà ngoài trường dùng bữa.
Nó có nói thế nào, cậu cũng không chịu động đũa:
– Mình không ăn đâu.
– Cơm bưng tận bàn luôn rồi. Chẳng lẽ tao lại ăn hai phần?
Cậu lặp lại câu hỏi ban sáng:
– Bao nhiêu tiền vậy? Để mình gửi lại cho cậu.
Nó cần tiền của cậu làm gì? Nó tiêu 10 tệ, cậu gửi lại 10 tệ? Cậu nghĩ nó đang chơi đồ hàng với cậu à?
Học sinh ăn ngoài quán đa phần không thích ăn cơm trong nhà ăn của trường, bởi vậy nên mấy chục bàn chật ních học sinh ồn ào cãi cọ.
Nó nói nhỏ bên tai cậu:
– Mày còn nợ tao một lần. Tao không gấp, cho mày nợ tạm. Trước khi mày trả nợ thì đừng hòng phủi sạch quan hệ với tao.
Nhờ có bàn che, nó mân mê ngón út của cậu:
– Ăn xong thì cho tao sờ tí đi, không làm tao dê mày đó.
Bạn Trì Nghiệm vừa khai trai tựa người tu hành niệm chú nhiều đến mức tẩu hỏa nhập mà, suốt ngày nghĩ bậy nghĩ bạ.
Sắc dục lu mờ lý trí, hòa thượng đã phá giới chẳng còn muốn tu hành tiếp nữa.
Ăn xong, nó kéo cậu vào hẻm nhỏ rồi đút tay vào quần cậu.
Cậu sợ lắm. Cậu đẩy nó ra:
– Đừng… Người ta đi qua… người ta thấy…
– Chỗ này ấy à, không có ai đi qua đâu.
Cậu vẫn sợ. Người cậu cứng đờ, còn cậu nhỏ không cương nổi.
Hết cách rồi, nó đành phải nắm tay cậu, dắt cậu về trường.
Mười ngón tay đan vào nhau, đến cầu thang thì nó và cậu đυ.ng phải Ngộ Tinh Diểu.
Ngộ Tinh Diểu khoanh tay đứng trên bậc cao, liếc xuống nó và cậu rồi dừng mắt ở nơi đan tay.
Hễ cậu gặp hắn, cậu chỉ ước mình là rùa để được rụt vào trong mai. Cậu rất muốn rút tay mình ra khỏi tay nó, nhưng nó không cậu rút.
Cầu thang đủ rộng để ba người cùng bước. Có điều, nó cứ đứng trước mặt hắn, không nhường đường.
Tuy nó đứng dưới, khí thế lại chẳng kém cạnh gì người bậc trên. Nó nhếch miệng liếc hắn:
– Tránh ra.
Rồi nó giễu:
– Chó ngoan không cản đường.
Hắn bật cười, không chấp nó, vòng qua phần cầu thang còn trống.
56.
Một lần làm lại, một lần thành thạo. Nó cởϊ qυầи cậu, thấy cặp mông trắng muốt, bèn đưa tay vào giữa.
Tuy ngón tay nhỏ hơn cây hàng thô cứng của nó, nhưng nó tay đủ dài. Khi nó đút vào, cậu thấy khó chịu.
Cậu ngồi trên đùi nó, đối diện với nó, tì đầu vào vai nó, cố chịu đựng cảm giác khó chịu khi phía sau bị nhét dị vật vào.
Một tay nó nới cậu, một tay vuốt về đầu ©ôи ŧɧịt̠ cậu, hết lòng săn sóc vật nóng hơi cương giữa chân cậu.
Sân thượng ấy à, đυ. trên đó cũng được, nhưng đó chưa bao giờ là chốn làʍ t̠ìиɦ thích hợp cả. Nó liếʍ tai cậu, dụ cậu:
– Tối nay, về nhà tao nhé? Được không?
– Không… không được… – Dù cậu đã đắm mình trong sóng tình nhưng lý trí cậu vẫn còn đó – Tối nay chỉ có bà nội ở nhà thôi, mình phải về với bà.
Nó nghiến răng, chịu đựng cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ do cậu cứ cọ đầu vào cổ nó:
– Thế, Quốc Khánh, tao dẫn mày đi chơi nhé.