Cái ôm hôm đó có lẽ đã diễn ra rất lâu, nhưng nhìn chung Diệp Nhứ cảm thấy chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, hơi ấm của anh hơi thở của anh, rõ ràng vừa rồi còn ở quanh cô, như thế nào thoáng cái liền trốn đâu mất, làm hai người không thể không tách ra.
Khi đó bọn họ đều có chút căng thẳng và ngượng ngùng, cho nên khi ôm nhau vẫn không quên nói chút chuyện khác làm giảm bớt loại cảm giác tim như đánh trống này, muốn hai bên trong lúc đó thả lỏng một chút.
Diệp Nhứ không dám làm thêm hành động to gan lớn mật nào nữa, nụ hôn nhẹ nhàng trước đó đã làm cô mất nửa cái mạng, hiện tại cô không thể lại đi kéo khuôn mặt anh xuống hôn một chút, như vậy cô liền ngoan ngoãn rúc trong l*иg ngực anh, cười nói đơn giản cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Có người nói nếu như gặp đúng người, sẽ phát hiện mùi hương đặc biệt trên người đối phương, đó là mùi hương độc nhất vô nhị trên thế gian.
Trên người Lương Gia Hoằng ngoài mùi nước xả vải, còn có mùi hương của chính anh, hơi thở thiếu niên lạnh thấu xương mà sạch sẽ, quần áo anh mềm mại một cách kỳ lạ, Diệp Nhứ tựa vào l*иg ngực anh, giống như đang đặt mình vào đám mây phía trên.
Sau bao nhiêu năm, thì bấy nhiêu năm trong đêm mơ cô vẫn nhớ rõ mùi hương và nhiệt độ trên người anh.
Đèn đường bên bờ sông sáng lên, du khách đã rất thưa thớt, bọn họ từ đường cũ trở về, không giống với trước đây, bọn họ nắm tay nhau càng tự nhiên, cả hai đều không có gánh nặng tâm lý.
Mặc dù ngày đầu tiên bọn họ quen biết đã lấy danh nghĩa là người yêu của nhau, nhưng nhìn chung Diệp Nhứ cảm thấy từ hôm nay trở đi mới chính thức bắt đầu.
Sau này nhớ lại, Diệp Nhứ cảm thấy bọn họ thật sự không giống như những cặp đôi bình thường, bọn họ chưa từng chính thức cùng nhau ăn cơm ở nhà hàng, không có nhiều quà tặng, cũng chưa từng cùng nhau nếm thử đồ ăn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bọn họ vẫn luôn lặp lại những buổi hẹn hò, hơn nữa làm không biết mệt.
Cho dù đôi khi bọn họ mỗi người một chiếc điện thoại, không nói năng gì, nhưng chỉ cần hai người ở bên nhau, vậy là đủ rồi.
Tính cách bọn họ cũng có điểm giống nhau, chính là có lúc sẽ trầm mặc, trong lòng có chút ý nghĩ, cũng không muốn nói, dứt khoát im lặng, trong lòng rõ ràng có một số vấn đề cũng lựa chọn im lặng, việc giữ khoảng cách với nhau ngậm miệng không nói chuyện cũng bị bọn họ lý giải rất tốt, bọn họ không muốn để tự tôn của bản thân bị hao tổn, bọn họ không muốn để bản thân trở nên quá thảm hại.
Hai con người không thích dò hỏi tới cùng ở bên nhau thực ra là loại bi thương, lưu giữ trong lòng một đống vấn đề không thể nói ra rồi sẽ nảy sinh rất nhiều hiểu lầm và sự nghi ngờ.
Đôi khi cô cảm thấy những gì biết về anh, hoàn toàn đều chỉ là suy nghĩ của bản thân cô, cô không hỏi cũng không nói, dựa vào chút dấu vết còn lại để đoán ra mọi thứ về anh.
Khi đi đến cổng trường đã gần sáu giờ, nhiều học sinh nội trú mặc đồng phục học sinh đang đi trong trường học.
Lương Gia Hoằng nhéo nhéo tay cô, nói: “Đi vào thôi, nhớ kỹ ăn chút gì đó.”
Anh buông lỏng tay cô, lòng bàn tay nhất thời chợt lạnh, Diệp Nhứ kéo kéo dây đeo ba lô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn cậu? Tối nay cậu ăn gì?”
“Khả năng lát nữa sẽ đi ăn cơm với bạn bè, vẫn không biết bọn họ muốn ăn ở đâu?”
Diệp Nhứ gật đầu, cô đối với cuộc sống về đêm của anh không nghi ngờ cũng không ý kiến, nam sinh ở tuổi bọn họ đều có chút nổi loạn, thức suốt đêm ở tiệm net chơi cũng không phải chuyện gì lạ, cô nhìn nhận, Lương Gia Hoằng không cần học, cũng khó tránh khỏi sẽ đi tìm những thứ khác để gϊếŧ thời gian.
Nhưng mạch não cô khi đó kỳ thực rất đơn giản, một nam sinh không học hành gì hằng đêm ra ngoài đi chơi, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy anh là đứa hư hỏng, ngược lại luôn cảm thấy anh chính trực trưởng thành.
Diệp Nhứ nhìn anh chăm chú, mỗi khi đến lúc tạm biệt đều khiến cô không nỡ và do dự.
Cô hỏi: “Cậu sống ở đâu vậy? Nếu đi bộ mệt quá có thể ngồi xe buýt.”
Anh luôn nói đi bộ khoảng mười phút, Diệp Nhứ cho rằng anh giống những người khác trong lớp, có thể sống ở một vùng nông thôn, nhưng vì không muốn cô lo lắng cho nên nói rất gần, giống như nhà ông ngoại cô, tuy rằng nói đi xe đạp điện rất nhanh có thể tới, nhưng thực ra rất xa.
Lương Gia Hoằng nói: “Phường Cam Lộ, biết không?”
Đôi mắt Diệp Nhứ hơi hơi mở to, mặt lộ vẻ vui sướиɠ, cô có chút kích động nói: “Thật trùng hợp, bạn trai em gái tớ cũng sống ở phường Cam Lộ.”
Lương Gia Hoằng cười cười.
Diệp Nhứ nhịn không được nỉ non: “Thật sự quá trùng hợp, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Cô lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Lương Gia Hoằng không hiểu rốt cuộc vì sao cô lại vui vẻ như vậy, anh cũng không trả lời được rốt cuộc là vì sao.
Đối mặt với đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ, Lương Gia Hoằng bất đắc dĩ nói: “Làm sao tớ biết.”
Những lời này của anh kỳ thực không có ý gì xấu, nhưng khi Diệp Nhứ nghe thấy mới biết bản thân thất lễ rồi, quả thực cô không nên kích động vì vấn đề này, đây vốn dĩ là một chuyện nhỏ.
Diệp Nhứ thu lại vẻ mặt kích động, cô cười nói: “Vậy cậu về đến nhà rồi thì nói cho tớ.”
“Ừm.” Lương Gia Hoằng sờ đầu cô: “Vào trong đi, nhớ mang áo khoác đến tiết tự học buổi tối, nếu không khi ra khỏi phòng sẽ bị lạnh.”
Diệp Nhứ gật đầu, đi vào trong sự lưu luyến.
Không ai biết cô chỉ là đang vui vẻ, vui vẻ vì quá khứ của cô với anh không hề liên quan tới nhau bây giờ cuối cùng đã có chuyện có liên hệ với nhau.
……
Khi Diệp Nhứ trở về ký túc mọi người đều ở đó, thứ thu hút ánh nhìn nhất là con gấu to 1,8m trên giường Trần Giai Lôi, mềm oặt đặt phía trên.
Cô vừa vào cửa liền bị gương mặt 360 độ không góc chết của Trần Lâm trêu ghẹo, trái một câu còn biết quay về hả? Phải một câu KFC đâu?
Diệp Nhứ đem KFC trong tay ném cho cô, đây là thuận tiện trên đường trở về mua, kỳ thật cô đã quên mất, vẫn là Lương Gia Hoằng nhắc nhở.
Diệp Nhứ nhìn chằm chằm con gấu lớn trên giường Trần Giai Lôi, trong mắt lộ rõ sự hâm mộ, nhưng cô không muốn thấy bản thân thoạt nhìn quá đau khổ, vì thế nhanh chóng thu lại ánh mắt và cảm xúc của bản thân. Đúng vậy, khi một người con gái hâm mộ những thứ người khác được bạn trai tặng cô cảm thấy đó là loại cảm giác chua xót.
Cô cảm thấy mình là cô gái bình thường và thấp hèn nhất trên đời này, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi các bộ phim truyền hình và người em họ, cô cũng hy vọng có thể nhận được nhiều món quà đến từ bạn trai.
Chiếc tủ nhỏ của em họ cô chất đầy quà tặng từ bạn trai, này thì cốc đôi, này thì đèn xông tinh dầu, này thì búp bê, còn có quả cầu pha lê. Có cái mười mấy đồng, có cái hơn trăm đồng, đối với cô lúc ấy vẫn là học sinh cấp hai mà nói, những thứ đó thực sự rất quý giá, nhưng ít ra có thể nhìn thấy người con trai đó thật sự đem em họ cô đặt ở trong lòng.
Hâm mộ chung quy vẫn chỉ là hâm mộ, nhưng cô không có cách nào mặt dày đi xin Lương Gia Hoằng, giá trị món quà không quan trọng, con trai cam tâm tình nguyện làm những việc này mới là thật lòng.
Diệp Nhứ đặt ba lô xuống, sắp xếp lại bàn học của mình cùng những thứ phải dùng trong tiết tự học buổi tối, cô lật lật bài thi, hỏi Trần Lâm: “Cậu làm xong bài thi toán chưa? Cho tớ mượn chép tí.”
Trương Hoàng Kim cười tinh nghịch, phụ họa theo: “Tớ cũng mượn chép chút.”
Trần Lâm gặm đùi gà: “Tớ còn có mấy câu chưa làm xong, xong tiết tự học buổi tối sẽ đưa cho các cậu.”
Diệp Nhứ: “Yêu cậu, siêu cấp đại soái!”
Siêu cấp đại soái là biệt danh họ đặt cho Trần Lâm, đã quên làm sao có nó, nhưng gọi nhiều đã thành thói quen.
Cả phòng chỉ có Trần Giai Lôi không cần chép bài tập, cô ấy là nữ sinh Thượng Hải điển hình, nũng nịu, nhưng Diệp Nhứ nhìn ra được, thực ra cô ấy là người rất có chính kiến và suy nghĩ, một nữ sinh yêu kiều, có thể bắt nạt bạn trai, cũng coi như có bản lĩnh.
Trần Giai Lôi và Trần Tái Bác nói chuyện điện thoại xong, ngồi trên ghế cười nói: “Tiểu Diệp Tử à, sao cậu về muộn như vậy. Các cậu sau đó vẫn luôn ở bờ sông sao?”
Diệp Nhứ nhớ lại cái ôm ở bờ sông, trên mặt hiện ra một chút xấu hổ, cô nói: “Đúng vậy, ngồi ở chỗ đó.”
Trần Giai Lôi: “Sau khi các cậu đi rồi, tớ nhìn bóng dáng hai người, thật sự rất xứng đôi.”
Diệp Nhứ nở nụ cười, rất xấu hổ nhưng cũng rất thích câu thật sự rất xứng đôi này.
Trần Giai Lôi cười khanh khách, nói chuyện phiếm: “Tớ từng học cùng trường cấp hai với Lương Gia Hoằng, nhưng không cùng lớp, cậu biết không, khi đó cậu ta đem cả gối lên lớp ngủ.”
Diệp Nhứ rất vui khi biết về quá khứ của anh, nhưng nghe Trần Giai Lôi vừa nói như vậy, trong đầu cô đã tưởng tượng ra hình ảnh đó, tức khắc cảm thấy đáng yêu quá mức, thì ra, cấp hai anh đi học cũng chỉ toàn ngủ.
Diệp Nhứ hỏi: “Cấp hai cậu ấy cũng không học hành gì sao? Vẫn luôn như này sao?”
Trần Giai Lôi: “Đúng vậy, nhà cậu ta hình như rất có tiền, đại khái là không cần học hành gì.”
Diệp Nhứ nhớ tới lời anh từng nói, bố anh cho anh chút tiền để anh ở đây chơi một thời gian. Anh lại nói anh sống ở phường Cam Lộ, cô đoán rằng gia cảnh của Lương Gia Hoằng và bạn trai em họ cô không khác nhau lắm.
Khi đó cô vẫn chưa nhận thức rõ ràng về quan niệm tiền tài, trong nhận thức của cô, có lẽ có một trăm vạn trong nhà đã thuộc dạng rất có tiền rồi, ở trên hòn đảo nhỏ này, có mấy trăm vạn là rất giàu có. Từ trước đến nay cô chưa từng tiếp xúc với nhà nào giống loại hào môn trên tivi, cô không tin những người như vậy sẽ tồn tại xung quanh cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ xem họ là một thế giới khác.
Cho nên lời của Trần Gai Lôi cô cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng gia cảnh Lương Gia Hoằng so với gia cảnh bọn cô tốt hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại người sinh ra đã ở vạch đích.
Diệp Nhứ nói: “Cậu ấy nói với tớ, cậu ấy không thi đại học, ở chỗ này chờ một thời gian rồi sẽ đi.”
Trần Gia Lôi có chút giật mình: “Đợi một khoảng thời gian rồi sẽ đi? Khi nào cậu ấy đi?”
Đây cũng là vấn đề nhức nhối của Diệp Nhứ, cô cười nhạt lắc đầu: “Tớ không biết.”
Cô không dám hỏi, cô không dám biết.
Trần Giai Lôi im lặng vài giây, nói: “Thật ra cũng không có gì lạ, tớ nhớ hình như cậu ta là người Giang Tô, cho dù có thi đại học cũng phải quay về.”
Diệp Nhứ sửng sốt, cẩn thận nhớ lại mới phát hiện cô và Lương Gia Hoằng nói chuyện với nhau vẫn luôn là tiếng phổ thông.
“Người Giang Tô sao?”
“Hình như là vậy.”
Cho tới bây giờ Diệp Nhứ không nghĩ tới anh lại có thể không phải người địa phương, điều này làm cô có chút ngạc nhiên.
Thật ra cũng không phải là chê bai, chỉ là người Giang Tô bọn họ có chút kỳ thị người ngoài, điển hình là mẹ của Diệp Nhứ.
Sở dĩ Diệp Nhứ bất ngờ, là bởi vì cô không tưởng tượng ra về sau nên giải quyết vấn đề này như nào cho tốt, cô nghĩ, cô và Lương Gia Hoằng sẽ mãi ở bên nhau, mẹ không chịu tiếp nhận thì phải làm thế nào?
Diệp Nhứ thở dài, tựa trên ghế, hỏi: “Cấp hai cậu ấy còn có gì không?”
Trần Giai Lôi cười đến có chút do dự, cô nói: “Cậu thật sự muốn nghe sao?”
Ý tứ trong câu hỏi này biểu đạt quá rõ ràng, trong lòng Diệp Nhứ nảy lên, cô nói: “Bạn gái cũ?”
“Ừm…” Trần Giai Lôi nói: “Hình như chuyện đó ở đầu năm lớp 7, tớ cũng không rõ lắm, dù sao rất phức tạp, có liên quan tới Trương Tề.”
Diệp Nhứ giống như đào được một tin tức lớn, lòng hiếu kỳ của cô dâng lên, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Giai Lôi: “Chính là Trương Tề cũng thích cô gái đó, đó là mối quan hệ tương đối phức tạp, nhưng bọn họ chia tay cũng không phải vì Trương Tề, bây giờ mối quan hệ của Lương Gia Hoằng và Trương Tề vẫn rất tốt, tớ cũng không biết vì sao chia tay. Ai da, Tiểu Diệp Tử, cậu không cần nghĩ quá nhiều, ai mà không có người yêu cũ, Trần Tái Bác cũng có, phương thức liên lạc cũng chưa xóa đâu, tức chết tớ rồi.”
Diệp Nhứ cười cười: “Vậy bây giờ cậu ấy xóa chưa?”
Trần Giai Lôi trả lời cái gì cô cũng không nhớ rõ, sau đó có chút thất thần.
Trong tiết tự học buổi tối, Diệp Nhứ ghi tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay vào trong nhật ký, cô gọi ngày này là ngày hạnh phúc nhất.
Cô cũng viết đi viết lại những lo lắng của mình, thực ra những câu nghi vấn đó, đều là cô tự mình đặt ra.
Bạn gái cũ của anh thực ra không quan trọng, anh thực ra là người ở đâu không quan trọng, cô chỉ thấy sợ ngày mà anh đột ngột rời đi sẽ đến.
Tình yêu của người khác đều có thể nói tới tương lai , rõ ràng như vậy, nhưng tình yêu bọn họ giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị sóng gió nuốt chửng, cũng có thể không tìm thấy hướng đi chính xác.
Bất luận cô tha thiết muốn cùng anh bỏ chạy đến nhường nào, dường như luôn bị cảm giác mơ hồ về tương lai quấy nhiễu.
Vì thế cô một bên thấp thỏm một bên hãm sâu trong anh, loại cảm giác này khả năng chính là thanh xuân, là đời này kiếp này không ai có thể cho cô.
Chàng thiếu niên ấy có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, trong mấy ngày đó, cô dùng bao nhiêu dũng khí một lần lại một lần thuyết phục chính mình, tự cổ vũ bản thân, cô nhiều lần tự nhủ, chỉ cần kiên trì thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Nhật ký ngày đó chính là kết thúc như vậy.