Xuyên Thư: Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 11: Chào Tạm Biệt 3

Chàng trai bỏ mì, bò cuộn, trứng gà đã đánh lên vào nồi, cuối cùng đặt miếng phô mai kia lên trên, trước đó nghe người ta nói đặt phô mai lên mì ăn ngon lắm, chỉ là vẫn chưa ăn thử thôi.

Phô mai có mùi nồng đậm, mùi mì ăn cũng thơm, chàng trai vụng về bỏ vào, canh theo thời gian.

Không biết bạn cùng phòng chui ra từ đâu, khịt khịt cái mũi: “Thơm quá vậy.”

Bình thường chưa từng trò chuyện với người ta nhưng lúc này nói chuyện với nhau không thấy bị gượng gạo chút nào.

Tất nhiên chàng trai phải bắt chuyện lại: “Thơm à? Tôi bỏ thêm phô mai đấy.”

Bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên: "Nên ăn! Tôi thấy bên Hàn Quốc có cách ăn này, chưa thử qua bao giờ.”

Chàng trai dừng lại một chút: “Tôi cũng chưa ăn thử… Cậu có bát không? Tôi nấu cũng nhiều nên chia cho cậu một ít…”

Nói xong, trong lòng chàng trai rất hồi hộp.

Bạn cùng phòng là điển hình của một học sinh yếu nhưng nhiều dụng cụ, những thứ trong phòng bếp có hơn nửa là của đối phương, chàng trai còn từng thấy đối phương xuống bếp xào rau, nhưng phần lớn đều kết thúc bằng mùi hương kỳ lạ.

Hỏi đối phương có bát hay không là tạo ra không gian để đối phương từ chối anh rồi.

Chàng trai tự giễu, thật ra có đôi khi người trưởng thành cũng sợ bị từ chối.

Hai mắt bạn cùng phòng tỏa ra ánh sáng: “Được chứ? Tôi có bát này!”

Nói xong thì lấy ngay một cái bát lớn từ trong tủ bát, ánh mắt mong đợi đứng ở bên cạnh chờ ăn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Một nồi mì, chàng trai chia cho bạn cùng phòng một nửa, đối phương vừa ăn vừa say mê.

“Ăn quá ngon má ơi, hồi trước tôi đi ăn quán cơm Hàn, mì như này phải bán 40 đồng… Nhóm Tiểu Tây Bát đen thật.”

“Vốn dĩ tôi còn cảm thấy cậu quá tốn công, nấu mì gói mà thêm nhiều nguyên liệu như vậy, bây giờ thấy rất đáng nha người anh em.”

“Tuyệt, lần sau tôi cũng muốn ăn mì gói như vậy.”

“Đúng rồi, người anh em quê đâu thế? Tôi ở Cáp Nhĩ Tân!”



“Tôi ở Liêu Ninh.”

“Ui da má ơi, đồng hương này!”



Thời Nhiễm không biết lời nói của mình có thể giúp ích gì cho người khác, hiện tại cô đã livestream hai tiếng, nấu một bữa cơm, ăn hết chầu cơm này rồi sau đó rót thêm ly Coca.

Thời Nhiễm cảm thấy đã đến lúc tắt stream rồi.

Trên màn hình ngoại trừ người nói chuyện phiếm rộn ràng với cô, thỉnh thoảng còn có người tặng quà.

Khác với các phòng livestream khác ở chỗ người tặng quà không có yêu cầu gì, người trước tặng với người sau, sau đó lại buôn chuyện phiếm với người trong phòng livestream.

Bầu không khí yên bình như vậy, làm tất cả mọi người rất thoải mái.

Lucy hào hứng nhìn số lượng fans, chỉ với buổi phát sóng trực tiếp đêm nay thôi mà Thời Nhiễm đã tăng một vạn fans!

Đây cũng không phải là công ty mua hay là nền tảng tăng cho! Là một vạn người thật sống thật đó!

Tưởng Viện thấy Lucy không giấu được sự vui mừng, trong lòng cũng thầm thắp nến cho đối phương.

Hôm nay xem như Thời Nhiễm chó ngáp phải ruồi, nhưng có ích lợi gì đâu?

Tưởng Viện thấy rõ, cô gái này quyết tâm rời đi, không nhìn thấy vừa rồi ăn xong, đối phương gói cơm nắm còn thừa vào trong bao rồi đặt trong cái nồi nhỏ đã được rửa sạch à?

Có tủ lạnh mà không bỏ vào, nhìn dáng vẻ là tính mang đi ăn rồi!

Quả nhiên, Thời Nhiễm nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, nở nụ cười chân thành với camera của phòng phát sóng trực tiếp.

Điều này khiến cho phòng phát sóng trực tiếp gọi “bà xã” ầm ĩ một phen.

Trong đó còn có người hỏi cô ngày mai làm cái gì, cần nguyên liệu gì, bản thân cũng muốn chuẩn bị tốt để mai nấu.

Thời Nhiễm: “Hôm nay thực sự rất vui, nhưng mà có một tin muốn nói cho mọi người.”

“Đó chính là bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không livestream nữa!”

“Tài khoản này cũng sẽ giao lại cho công ty, sau này có thể sẽ tranh chấp hợp đồng với công ty.”

“Nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hy vọng mọi người sẽ luôn ăn uống đầy đủ nhé.”