Tôi thu dọn đồ đạc một lát, tự mình làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị đón xe đến viện điều dưỡng đón bà ngoại.
Một chiếc xe quen thuộc chạy đến, dừng ở trước mặt tôi. Cửa ghế sau mở ra, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị vệ sĩ cứng ngắt nhét vào trong.
Chiếc xe một đường chạy về nhà họ Lâm, vừa dừng một chút, tôi liền đợi không kịp mở cửa nhảy xuống, không màng gì cả bước vào phòng khách: "Lâm Tiêu, anh…"
m thanh đột nhiên ngừng lại, bởi vì tôi nhìn thấy ngồi trên sofa trong phòng khách, là một thân ảnh vô cùng ưu nhã.
Cho dù chỉ là trầm mặc ngồi ở đó, anh vẫn là tiêu điểm của đám đông, một khoảnh khắc liền có thể nắm bắt ánh mắt của người khác.
Tôi ngây ngốc nhìn anh, Cố Tử Ngôn, sao anh ấy lại… xuất hiện ở đây?
Nhìn về bên trái, liền gặp ngay một đôi mắt hàm chứa ý cười hiền hòa.
Tôi chấn động nhẹ, tiết tấu trong lòng có sự nổi loạn không tên.
"Ngây ra ở đó làm gì, còn không mau qua đây." Lâm Tiêu thử dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với tôi, nhưng rất rõ ràng sự thân cận giả dối, căn bản không thể che đi sự ghê tởm dưới đáy lòng, âm thanh của anh ta nghe vừa cứng ngắc vừa mâu thuẫn.
Nhưng lúc này tôi căn bản không quan tâm được những thứ này, chẳng qua đi qua như khúc gỗ, ánh mắt rơi trên mặt Cố Tử Ngôn, anh ấy đến… hỏi cưới sao?
Thẩm Tinh nhiệt tình kéo tôi ngồi bên cạnh bà ta: "Vũ Phỉ à, hôm nay ông Cố và Tử Ngôn đến, là để thương lượng hôn sự của các con!"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Đùng!
Như một tiếng sấm, ở trong đầu tôi nổ tung, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.
Tôi bị sốc đến mức mất đi khả năng suy nghĩ, nhìn Cố Tử Ngôn buột miệng nói: "Anh thật sự… muốn cưới tôi?"
Cố Tử Ngôn ngẩng đầu, nhìn tôi một cái.
Ánh mắt ấy, lạnh như kết thành băng.
Tôi và anh nhìn nhau, cứ như bị người ta tạt một chậu nước lạnh, chốc lát đã lập tức tỉnh táo lại.
Rốt cuộc anh vẫn là hiểu lầm rồi!
Tôi mở miệng, vừa muốn nói chuyện, liền nghe được môi mỏng của anh mở ra, lạnh lùng thốt ra một câu: "Đúng, tôi muốn cưới cô. Chẳng qua tôi có một điều kiện, tạm thời không công bố ra ngoài."
Ông nội Cố tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, phẫn nộ trừng lớn mắt: "Còn cái thằng này…"
Tim của tôi, đau như bị vật nhọn đâm vậy!
Một người đàn ông, nói muốn cưới bạn, nhưng lại không cho bạn một thân phận quang minh chính đại, là bởi vì cái gì?
Đáp án chỉ có một, bởi vì không có tình yêu!
"Ông nội Cố, con có thể nói chuyện riêng với Tử Ngôn, được không?"
Phòng sách trên lầu, tôi và Cố Tử Ngôn đứng đối diện nhau.
Mấy lần tôi muốn mở miệng, đều không biết nên nói như thế nào.
Ngược lại là anh, cười nhạt, chủ động bắt đầu: "Mộ Vũ Phỉ, cô bây giờ vừa lòng rồi?" Anh ấy nhìn tôi, trong mắt như kiếm sắc bén, đem tôi đâm xuyên: "Cô đúng thật là, đi một nước cờ rất tốt. Cố ý lật mặt với tôi, để tôi buông lỏng cảnh giác. Lại giả vờ thê thảm gọi điện thoại cầu xin giúp đỡ, vì để tôi cắn câu, để lộ quan hệ của chúng ta, để mọi người biết đứa bé là của tôi, mượn cơ hội để người nhà họ Lâm tìm ông nội của tôi, ép tôi không thể không cưới cô."
"Trước đây sao tôi không phát hiện hóa ra cô lại vô liêm sỉ như vậy, mất giá như vậy!"
Tôi nhìn ánh mắt phẫn nộ ghê tởm của anh, trong lòng vô cớ thắt chặt. Không, không phải như vậy đâu.
Tôi muốn giải thích với anh, nhưng vừa mở miệng, cửa phòng sách đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Lâm Nhược Hàm một mặt giả vờ xin lỗi: "Ngại quá, làm phiền một chút. Vũ Phỉ, có điện thoại tìm cô."
Cố Tử Ngôn lạnh lùng nhìn tôi một cái, phất tay áo xoay người rời đi.