Bạch bạch bạch…
Phụt phụt…
“A… Đình Đình, anh rể muốn bắn, a…” Lý Vinh Hiên cắm trong tiểu huyệt bắt đầu tiết ra chất lỏng không rõ.
“Ưm a… thật thoải mái, sướиɠ quá… anh rể… bắn vào tiểu huyệt của người ta, a… ưm a… tiểu huyệt muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rể…” Trần Vũ Đình cũng đáp lại Lý Vinh Hiên.
Mặt Trần Vũ Đình đỏ ửng vì hạnh phúc, Lý Vinh Hiên không chỉ đẹp trai, côn ŧᏂịŧ cũng lớn. Nhớ tới việc mình bị ép gả cho tên vô dụng nhà họ Lưu kia, Trần Vũ Đình vô cùng tức giận, cô cố gắng co rút tiểu huyệt khiến cho Lý Vinh Hiên thoải mái, anh cũng sẽ bắn thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cô.
Cô muốn nhanh chóng mang thai con của Lý Vinh Hiên, cướp anh rể từ tay chị.
“A a a…”
“A… a… a…”
Sau mấy trăm lần cắm rút, gậy thịt run lên trong huyệt nhỏ, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới lên hoa tâm, Lý Vinh Hiên thỏa mãn: “A… Đình Đình, tiểu huyệt của em thật thoải mái, anh rể muốn nữa…”
Lý Vinh Hiên và Trần Vũ Đình triền miên trong phòng tắm của Trần Gia Duyệt tới nửa đêm.
Lúc Trần Vũ Đình mệt mỏi quay lại phòng ngủ của mình, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng huýt sáo vang lên.
Trần Gia Duyệt kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà nhưng mặt cô ta lại phơi phới ý xuân, mông còn không ngừng lắc lư giống như chỗ riêng tư có vấn đề gì đó, sợ lúc đi đường cọ xát sẽ làm rơi ra.
Hình như ở bên ngoài cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc Trần Gia Duyệt về phòng, Lý Vinh Hiên mệt mỏi đã đi ngủ, Trần Gia Duyệt cũng không quấn lấy Lý Vinh Hiên như trước mà đến phòng dành cho khách ngủ cả đêm.
…
Nhà họ Lưu, tiếc tối.
Sau khi ly hôn với Trần Vũ Đình, Lưu Nhất Phong nhanh chóng cưới một cô gái xuất thân bình thường, không có hôn lễ, chỉ tổ chức một buổi tiệc tối thông báo cho toàn bộ những người có gia thế ở thành phố S.
Không biết nhà họ Lưu cố ý hay vô tình, họ còn gửi thư mời cho Trần Vũ Đình, thư mời màu đỏ rực được trang trí bằng hoa văn màu vang, Trần Vũ Đình vừa nhìn thấy đã muốn bật cười, có điều cô cảm giác nhà họ Lưu này sẽ sử dụng thủ đoạn vô cùng ghê tởm.
Buổi tối hôm đó nhà họ Lý và nhà họ Trần đều đến, cô thuận tiện đi xem kịch vui.
Bộ sườn xám màu đỏ rượu viền vàng được làm bằng vải nhung khoe ra dáng người hoàn hảo của Trần Vũ Đĩnh, cơ thể mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng như cành liễu, tóc búi theo kiểu Dân quốc, môi thoa son đỏ rực, cô gái nhỏ vốn thanh thuần trở nên quyến rũ không thôi.
Mọi người nhìn thấy Trần Vũ Đình trang điểm thì không khỏi ngạc nhiên, không ngờ bên dưới những chiếc váy thùng thình lại là dáng người đẹp như vậy, hấp dẫn đến mức thu hút ánh mắt của tất cả những người đàn ông có mặt trong hội trường.
Lý Vinh Hiên đến sớm hơn Trần Vũ Đình, nhìn em vợ trang điểm, anh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, cũng may người nhà họ Lưu không định cho Trần Vũ Đình có cơ hội nổi bật, bắt đầu tuyên bố tin tức kết học khiến ánh mắt của mọi người dời khỏi người Trần Vũ Đình.
Nhân lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung lên khán đài, Trần Vũ Đình buồn chán bĩu môi, xoay người đi tới phòng vệ sinh tầng hai.
“Sao cô lại ở đây?”
Lưu Nhất Phong mặc một bộ tây trang màu đen, đeo gọng kính vàng, bên ngoài thì văn nhã bại hoại nhưng đáng tiếc lại không được, lực bất tòng tâm. Anh ta nhìn Trần Vũ Đình bằng ánh mắt quyến luyến, không nhịn được tán thưởng.
“Đình Đình cô rất đẹp.”
Trần Vũ Đình cười lạnh một tiếng, cúi người nói bên tai Lưu Nhất Phong: “Tôi vẫn luôn rất đẹp, tiếc là anh không được, không ngờ anh lại đi gây họa cho cô gái khác, nhận nuôi một đứa con cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của anh rồi.”
Túi đẹp thì đầy, nhưng côn ŧᏂịŧ lớn có thể làʍ t̠ìиɦ thoải mái lại rất hiếm.
Trần Vũ Đình nhớ đến dáng vẻ kinh tởm trên giường của Lưu Nhất Phong lại cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhìn thì mặt chó thân người, sau khi kết hôn thì càng đáng khinh hơn.
Rõ ràng côn ŧᏂịŧ của mình không cương được mà còn muốn chà đạp cô gái nhỏ xinh đẹp, gậy thịt nhỏ đó thật sự quá đáng thương, trước khi ly hôn, không phải Trần Vũ Đình chưa từng thân mật với Lưu Nhất Phong.
Nhưng người này trừ gương mặt khiến người ta thèm thuồng thì chẳng có tác dụng gì.
Bây giờ đã ly hôn rồi, dù sao cô trang điểm cũng không tệ lắm, vậy mà còn gặp anh ta, Trần Vũ Đình thật sự không muốn nhìn thấy một chút nào.
Bị Trần Vũ Đình chọc vào chỗ đau, mặt Lưu Nhất Phong tái mét: “Cô!”
“Đều do đồ đê tiện nhà cô không được mới huy hoại thanh danh của ông đây, chẳng qua hôm nay tôi coi cô là khách của nhà họ Lưu nên mới khen cô vài câu, cô còn được đằng chân lên đằng đầu không biết xấu hổ?”
Lưu Nhất Phong tức giân muốn tát Trần Vũ Đình một cái, Trần Vũ Đình nhanh chân trốn sang nhà vệ sinh bên cạnh, cô không sợ một Lưu Nhất Phong hèn nhát như vậy đâu: “Lưu Nhất Phong, anh đừng quên, hôm nay là tiệc cưới của anh, nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ không nể mặt anh và nhà họ Lưu đâu!”
“Được, Trần Vũ Đình, coi như cô giỏi, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ dạy dỗ cô một trận!” Lưu Nhất Phong bên ngoài hùng hổ rời đi.
Trần Vũ Đình nhẹ nhàng thở ra, đừng nhìn bề ngoài đàng hoàng của Lý Vinh Hiên, thực chất anh chính là một tên văn nhã bại hoại, tính tình nóng nảy, không hài lòng một chút sẽ đánh vợ.