Đêm Tân Hôn Thái Tử Phi Đem Phòng Nổ Tung

Chương 6: Để bọn hắn nợ máu trả bằng máu

Thẩm Nguyên Chỉ cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua mình có thể sống lại một lần nữa, nàng còn có thể quay về nơi nàng đã sống vài chục năm.

Nhìn khuê phòng quen thuộc này, nàng cảm thấy như đã cách một thế hệ.

Đêm tối yên tĩnh, ngọn lửa trong các ánh đèn thật lâu vẫn chưa tắt.

Thẩm Nguyên Chỉ toàn thân ngâm trong bồn tắm, trên mặt nước nổi một tầng cánh hoa hồng, tóc rối tung tùy ý để ra sau lưng, dù phấn trang điểm được chưa thoa lại nhưng vẫn thanh lãnh động lòng người.

Thiên Thiên đang hầu hạ nàng tắm rửa, từ đầu tới cuối mắt nàng đều đỏ hồng, nước mắt vẫn luôn đảo quanh trong mắt.

Đêm qua phát sinh sự tình, nàng hiển nhiên cũng biết.

Lúc ấy Lăng Nhược Yên sai Lan Hương hạ thuốc mê nàng, để nàng cả đêm đều hôn mê bất tỉnh, nên mới có cơ hội ra tay, chuyện này coi như Thẩm Nguyên Chỉ không nói, cũng không thể gạt được Thiên Thiên!

Kiếp trước toàn bộ Thẩm gia đều bị mẹ con Lăng thị mê hoặc, dù vậy vẫn có một người luôn thanh tỉnh, người này chính là Thiên Thiên!Thiên Thiên là nha hoàn thϊếp thân của nàng, trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng tình lại như tỷ muội!

Nàng vẫn luôn tại bên người nàng nhắc nhở, muốn nàng đề phòng Lăng Nhược Yên.

Nhưng nàng thương hại Lăng Nhược Yên tuổi nhỏ mất cha, không nơi nương tựa, không so được mình từ nhỏ có cha mẹ che chở, từ nhỏ lớn lên trong hạnh phúc, cho nên hận không thể đem đồ tốt nhất trên đời này đưa cho nàng ta.

Kiếp trước nàng bị Lăng Nhược Yên cùng Long Tư Duệ thiết kế, Thiên Thiên ở trước mặt nàng đưa ra đủ loại hoài nghi, nhưng khi đó nàng đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt của Long Tư Duệ, cái gì cũng nghe không vào.

Chính vì vậy, Thiên Thiên mới bị bọn hắn hãm hại, ngày thành thân bọn hắn nói với nàng thiên thiên bị bệnh nan y chết bất đắc kỳ tử.

Về sau nàng mới biết được, Thiên Thiên chính là bị bọn hắn hại chết!

Bây giờ nhìn thấy nha đầu này đang sống sờ sờ đứng trước mặt nàng, nàng không khỏi xúc động.

Vừa rồi nếu không phải nàng ngăn cản, chỉ sợ nha đầu này đã sớm tìm bọn hắn liều mạng!

“Tốt, sự tình đều đã qua! Ta cam đoan về sau nhất định sẽ đề phòng bọn hắn, cũng không tiếp tục để bọn hắn đạt được mưu kế”

“Người vì cái gì không đem chuyện này nói cho tướng quân, còn giúp bọn hắn giấu diếm? Nếu như tướng quân biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!”

Lấy cha đối với nàng yêu thương, nếu như biết chuyện này, nhất định sẽ không từ bỏ ý định, có dốc hết tất cả cũng phải vì nàng đòi lại công đạo.

Kiếp trước hắn đã vì chuyện của nàng mà tan nát cõi lòng, thậm chí cả nhà bị xử trảm, hài cốt còn không được an táng, một đời này đổi lại nàng bảo vệ người nhà, không nghĩ lại để cho bọn họ lo lắng.

“Nhưng cũng không thể bỏ qua cho bọn hắn như vậy, còn có nữ nhân Lan Hương kia, nàng rõ ràng cũng là kẻ đầu sỏ, lại còn để nàng ta vào Kỳ vương phủ làm thϊếp, thật sự là tiện nghi cho nàng!” Thiên Thiên nắm chặt tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ phồng lên thành một cái bánh bao.

“A, ngươi cho rằng ta thật muốn cất nhắc nàng sao? Có nàng ở đấy, trò hay mới có thể bắt đầu!”

Hết thảy đều là nàng bày mưu tính kế, căn bản không cần lo lắng.

Nàng, Thẩm Nguyên Chỉ thề với trời, đời này kiếp này, chắc chắn để bọn hắn tận mắt nhìn thấy kế hoạch mình phí hết tâm tư mưu cầu hết thảy đều tan thành mây khói, để bọn hắn sống không bằng chết!

Thiên Thiên giật mình, tiểu thư của nàng, tựa hồ không giống trước kia, ngủ mê một giấc tỉnh dậy rốt cục thức tỉnh.

Đột nhiên, nha đầu này lại nhịn không được đỏ cả vành mắt.

“Thế nhưng, trong sạch nữ tử cỡ nào quan trọng, nếu bị người khác biết được, người về sau không có biện pháp nào gả cho người ta”

“Ai nói nữ nhân cả đời chỉ có thể vì nam nhân mà sống? Coi như ta thật sự không gả đi được, so ra phải nhìn thấy mấy người có ý nghĩ xấu xa còn tốt hơn nhiều”

Một đời này nàng sống với mục đích báo thù, vạch trần bộ mặt thật của Long Tư Duệ cùng Lăng Nhược Yên, để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.

Bây giờ thù lớn chưa trả, nàng nào có tâm tình suy nghĩ đến chuyện khác?

......

Sáng sớm hôm sau, tiền đường phủ tướng quân đã chuẩn bị tốt thức ăn phong phú.

Thẩm Nguyên Chỉ vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Lăng thị một mặt tươi cười nịnh nọt ra đón.

Nhìn thấy Lăng thị, hận ý trong mắt Thẩm Nguyên Chỉ như muốn trào ra.

Lăng thị là họ hàng xa của mẫu thân, năm năm trước bởi vì phu quân chết sớm, gia đạo sa sút, mang theo nữ nhi đến Thẩm gia tìm nơi nương tựa, cha mẹ hảo tâm chứa chấp các nàng, còn để các nàng xem nhà này như là nhà mình an tâm mà ở.

Những năm gần đây, Thẩm gia đối với các nàng vô cùng tốt, nàng cũng đem Lăng Nhược Yên xem như muội muội của mình, có vật gì tốt đều sẽ cho nàng, nhưng ai có thể nghĩ đến, các nàng chính là hai đầu sói đội lốt da người!

“Chỉ nhi, nhanh dùng bát canh hạt sen này đi, đây là Lăng di tự tay làm”

“Phải không, Lăng di nhiều năm rồi chưa từng xuống bếp, không biết tay nghề còn có thể so với lúc trước không?”

Nụ cười của Lăng thị cứng lại, ý tứ này không phải nói bà ta ở Thẩm gia hết ăn lại nằm mười ngón không dính nước sao? Thế nhưng nhìn Thẩm Nguyên Chỉ vẫn nở nụ cười xán lạn như hoa, là bà quá đa tâm.

“Nếu ngươi thích, Lăng di liền thường xuyên làm cho ngươi”

“Nếu mỗi ngày đều có thể nếm tay nghề của Lăng di, vậy thì tốt quá rồi!”

Cái gì, mỗi ngày!

Sắc mặt Lăng thị xém chút nữa liền nhịn không được rồi, bà sống an nhàn sung sướиɠ lâu như vậy, chỉ có người khác hầu hạ bà.

Nếu không phải bởi vì chuyện hôm qua, bà thế nào phải ăn nói khép nép hướng bọn họ lấy lòng?

Nhưng lời nói đều đã nói ra khỏi miệng bà ta chỉ có thể chê cười nói: “Chỉ cần Chỉ nhi cao hứng, Lăng di làm cái gì cũng đáng giá!”

Lúc này Thẩm Tự Hàn đi đến, dùng xong đồ ăn sáng ông sẽ vào triều luôn.

Lăng thị nhìn thấy ông một thân triều phục, bộ dáng anh tư khôi ngô, đáy mắt hiện lên một tia ý vị không rõ.

Bà ta lập tức múc thêm một chén canh hạt sen đưa đến trước mặt Thẩm Tự Hàn, thân thể trong lúc vô tình còn cọ vào người ông, dẫn tới ông nhíu mày, quay người liền đi.

“Các ngươi ăn đi, ta vào triều trước!”

Lăng thị bưng bát canh có chút lúng túng đứng ở đó, biểu lộ tràn đầy luống cuống.

“Biểu tỷ, có phải ta làm sai cái gì hay không, tỷ phu hắn......”

“Phu quân hắn chỉ là bề bộn nhiều việc quan trọng trong triều, ngươi không cần để ở trong lòng” Vân thị tâm địa thiện lương, lại không có chút tâm kế nào, nên bà không có nhìn ra mục đích của Lăng thị, một màn này lại bị Thẩm Nguyên Chỉ thu hết vào mắt.

“Di phụ đi nhiều năm, Lăng di lại vẫn không quên làm hiền thê thục đức, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ a!” Thẩm Nguyên Chỉ một mặt biểu tình tự tiếu phi tiếu, mang theo vài phần trào phúng nhàn nhạt.

“Chỉ nhi, lời này của ngươi là có ý gì?” Lăng thị có chút không hiểu nhìn nàng.

“Không có gì, vừa rồi ta nhìn thấy Lăng di đối với phụ thân chiếu cố đầy đủ, liền ngay cả mẫu thân ta làm thê tử vẫn còn không bằng, cảm thấy mẫu thân ta phải hướng ngài học tập mới được”

“Chỉ nhi, ngươi có phải hay không hiểu lầm, mẹ con chúng ta đường xa đến đây, lại ở lâu trong phủ, ta chỉ muốn làm chút gì đó để báo đáp ân tình của biểu tỷ và tỷ phu mà thôi” Lăng thị không phải người ngu, sẽ không nghe ra trong lời nói bóng gió của Thẩm Nguyên Chỉ, cuống quýt giải thích.

Nhìn dáng vẻ vô tội của Lăng thị, trong lòng Thẩm Nguyên Chỉ tràn đầy lãnh ý.

Còn nhớ rõ kiếp trước, thời điểm nàng ở lãnh cung, Lăng Nhược Yên đến để kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nói cho nàng biết mẫu thân nàng lúc ấy căn bản không phải bệnh chết, mà là bị các nàng hạ độc hại chết.

Mẫu thân đến chết cũng không biết, người bà một mực chăm sóc thương yêu như muội muội, kỳ thật cho tới nay đều mơ ước thay thế vị trí của bà!

Nếu không phải mẹ con các nàng lòng lang dạ sói, Thẩm gia sao lại luân lạc tới tình trạng thảm hại như vậy?

Còn nhiều thời gian, nàng sẽ để cho các nàng từng chút từng chút lộ ra bộ mặt giả dối, độc ác của mình.