“Chỉ nhi đa tạ Nhan phi nương nương ưu ái, nhưng Chỉ nhi cùng Vương gia đã từng hẹn ước, một đời một thế một đôi người, ngài ấy có thể vi phạm ước định, nhưng không nên dối gạt ta!”
Thẩm Nguyên Chỉ ngậm lấy nước mắt, ánh mắt tràn đầy đau thương, cho dù ai nhìn đều là một cô nương bị tổn thương tình cảm.
Long Tư Duệ cuống quýt giải thích: “Chỉ nhi, ta đối với muội vẫn luôn là một mảnh chân tình! Đêm qua là do ta uống rượu say, thần chí không rõ mới xem nàng ta thành muội cho nên mới...... Ta chỉ yêu một mình muội.”
Hắn chỉ nhớ rõ, đêm qua sau khi tiến vào phòng, liền thấy một bộ ôn hương nhuyễn ngọc nằm trên giường.
Ánh đèn mông lung ái muội, hắn tưởng người kia là Thẩm Nguyên Chỉ, cho nên không quan tâm liền nhào tới, hoàn toàn không có phát hiện bất cứ dị thường nào.
Thậm chí đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra sự cố gì.
Thẩm Nguyên Chỉ trên mặt hình như có mấy phần rung động, nhưng vẫn lạnh lẽo cứng rắn nói: “Sai lầm lớn đã hình thành, hiện tại ngài nên chịu trách nhiệm với nữ tử bị ngài đoạt đi trong sạch chứ không phải ta!”
Lúc này Lan Hương mặt mũi tràn đầy sợ hãi, run lẩy bẩy núp ở trong góc, trên mặt còn vết tích bị Lăng Nhược Yên đánh.
Long Tư Duệ trong lòng kinh hãi, cùng tiện tỳ này chung một đêm đã là sỉ nhục hắn, chẳng lẽ còn muốn hắn đường đường là một vương gia còn phải phụ trách với một nha hoàn sao?
Nhưng Thẩm Tự Hàn cùng Thẩm Nguyên Chỉ có mặt ở đây, hắn lại không nghĩ dựng nên một hình tượng bạc tình bạc nghĩa, đành phải bất đắc dĩ nói: “Bản vương sẽ ban thưởng nàng trăm lượng bạc trắng, đủ nàng áo cơm không lo”
“Trong trắng của nữ tử quan trọng như thế nào, coi như nàng chỉ là một hạ nhân hèn mọn, cũng có nhân cách cùng tôn nghiêm của mình, nếu như nàng nghĩ quẩn làm việc ngốc, chẳng phải là mất một mạng người à?” Thẩm Nguyên Chỉ cố ý đem vấn đề nói càng thêm nghiêm trọng, để hắn không kết thúc được chuyện này.
Lăng Nhược Yên lập tức khẩn trương nói: “Có thể được Kỳ vương sủng hạnh là nàng vinh hạnh cỡ nào, nàng không dám!”
Thẩm Nguyên Chỉ nhàn nhạt lườm nàng ta một cái: “Yên nhi biểu muội như thế nào cam đoan? Một khi xảy ra điều gì bất trắc, tổn hại đến danh dự Kỳ vương, muội có thể chịu trách nhiệm này sao?”
Nội tâm Lăng Nhược Yên run lên, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Long Tư Duệ có chút đứng ngồi không yên, dâʍ ɭσạи cung đình thế nhưng là tội lớn, hắn vốn cũng không được phụ hoàng coi trọng, cho tới nay đều cố hết sức xây dựng một hình tượng khiêm tốn, kính cẩn nghe theo.
Nếu chuyện này gây động tĩnh quá lớn, coi như đem tiện tỳ này thiên đao vạn quả cũng hoàn lại không được.
Hắn lập tức lấy lòng nói: “Chỉ nhi, không bằng muội cho bản vương một cái chủ ý đi!”
“Ta có thể cho Kỳ vương một lời khuyên, ngài cùng Lan Hương đã có tiếp xúc da thịt, tự nhiên nên đối với nàng phụ trách, phủ Kỳ vương lớn như vậy hẳn là có chỗ cho nàng dung thân đi?”
“Thế nhưng bản vương đã nói kiếp này không phải muội ta không cưới, làm như vậy chẳng phải có lỗi với muội sao?”
Hắn một mặt thâm tình nhìn nàng, dáng vẻ say đắm như vậy, khiến người ta cảm động.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Thẩm Nguyên Chỉ chỉ cảm thấy buồn nôn, cũng không muốn tiếp tục nhìn bộ mặt dối trá này của hắn.
“Hiện tại, không có chuyện gì quan trọng hơn việc giữ gìn danh dự cho vương gia!”
Long Tư Duệ biết rõ đây là cách giải quyết tốt nhất, nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyên bình thường, chỉ cần chính thê vẫn là Thẩm Nguyên Chỉ, hắn cũng không tính có lỗi với nàng.
Lúc này hắn mới miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, bản vương chỉ có thể cho nàng danh phận thị thϊếp, để nàng ở trong vương phủ sống bình yên qua ngày, bản vương không định phụ muội”
Lan Hương ngay từ đầu còn tưởng rằng mình chết chắc, nào biết cuối cùng gặp họa được phúc, vậy mà được danh phận thị thϊếp.
Nàng vừa hưng phấn vừa kích động, lại không để ý đến ánh mắt chủ tử nhà mình đang hận không thể đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
Nhan phi nhìn Thẩm Nguyên Chỉ, ánh mắt mang theo mấy phần thâm trầm, dưới cái nhìn của nàng, Lan Hương bất quá chỉ là một cái tiện tỳ, thấy ngứa mắt liền đánh chết, nhưng tâm tư của Thẩm Nguyên Chỉ nàng ta lại nhìn không rõ.
Nàng lúc trước rõ ràng đối với Kỳ vương một mảnh si tình, coi như Thẩm gia phản đối, cũng kiên trì muốn gả cho hắn, nhưng hiện tại nàng lại vì một cái tiện tỳ mà nói chuyện, còn chủ động vì nàng ta yêu cầu danh phận?
Nàng cảm thấy đêm qua sự tình chỉ sợ không có đơn giản như vậy, chẳng lẽ Thẩm Nguyên Chỉ đã hoài nghi bọn họ?
Nhưng điều tra là không thể nào, như thế sẽ đánh rắn động cỏ, nhất định phải đem mọi chuyện giữ kín đến cùng.
Lúc này trời đã sáng choang, chỉ sợ làm lớn chuyện sẽ kinh động đến hoàng thượng, Nhan phi lập tức sai tất cả cung nhân lui xuống, cũng may hôm nay cung nữ thái giám ở đây đều là tâm phúc, giữ kín bí mật không phải việc khó gì.
Trong nháy mắt, Lâm Thủy các liền lâm vào vắng lặng một cách chết chóc.
Mới vừa rồi Nhan phi còn có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, lúc này rốt cuộc không giữ được nữa.
“Đây chính là kế hoạch chàng khổ tâm nghĩ ra? Bản cung cùng các ngươi diễn lâu như vậy, cuối cùng lại vì một tiện tỳ làm chuyện tốt?
Long Tư Duệ cũng thu hồi biểu cảm khiêm tốn ôn nhã, sắc mặt âm trầm nói: “Nàng rõ ràng nói qua, kế hoạch này không có tý sơ hở nào......”
“Bản cung đã sớm nhắc nhở chàng, Lăng Nhược Yên chính là nữ nhân vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, chàng còn dám tin tưởng nàng ta?”
Long Tư Duệ cũng nghĩ không thông đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Lăng Nhược Yên đối với hắn có tâm tư, nàng ta không có lá gan lừa gạt hắn, coi như thật muốn câu dẫn hắn, cũng là nàng ta tự thân lên trận, thế nào cũng không phải nha hoàn của nàng ta?
Nghĩ đến thân phận Lan Hương ti tiện, nhan sắc bình thường, mà hắn lại sủng hạnh một nữ nhân như vậy, toàn thân hắn bây giờ đều thấy không thoải mái.
Nghe Nhan phi phàn nàn, hắn càng thêm phiền não nóng nảy.
“Sự tình đều đã phát sinh, bây giờ nói những lời này còn có ý tứ gì?”
Nhan Phi Yên luồng sóng chuyển, đáy mắt lại hiện lên một tia khôn khéo.
“Thẩm Tự Hàn, lão hồ ly kia nguyên bản đã không đồng ý chàng cùng nữ nhi của hắn cùng một chỗ, coi như đã hứa hôn, hắn cũng cố ý kéo dài không chịu thành hôn, trải qua chuyện này, chỉ sợ hắn càng có cớ để từ hôn”
“Thì tính sao, Thẩm Nguyên Chỉ yêu ta sâu đậm, coi như chuyện hôm nay làm tổn thương tâm nàng, còn không phải nàng là người đầu tiên bảo toàn mặt mũi cho ta sao? Chỉ cần ta tùy tiện dỗ dành nàng một chút, là có thể bình an vô sự, Thẩm Tự Hàn sốt ruột nữ nhi, không sợ hắn không đáp ứng!”
Long Tư Duệ chỉ oán hận không có thuận lợi đạt được Thẩm Nguyên Chỉ, nếu như đêm qua kế hoạch thành công, Thẩm Tự Hàn vì danh tiết của nữ nhi tất nhiên sẽ lập tức thành hôn, nhưng lần này chỉ sợ phải phí một chút trắc trở.
Thấy dáng vẻ hắn tự tin như thế, ánh mắt Nhan phi trở nên ảm đạm xuống.
“Chàng đối với Thẩm Nguyên Chỉ phí hết tâm tư, nhưng bản cung lại không biết, chàng đến tột cùng là gặp dịp thì chơi, hay là muốn giả hoá thật?”
"Đã lâu như vậy, nàng còn không hiểu tâm của bản vương sao?” Long Tư Duệ dùng sức đem Nhan phi kéo vào trong ngực, nâng cằm của nàng ta lên mập mờ vuốt ve, ở bên tai nàng ta nói nhỏ, “Nếu không phải vì cái thân phận đáng chết này, bản vương cũng không cần hao hết tâm tư, vì cái gì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, là để có thể cùng nàng quang minh chính đại cùng một chỗ”
Nhan phi một mặt hạnh phúc tựa trong ngực của hắn, đối với hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Ai bảo lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tâm liền thất lạc ở trên người hắn.
Vì hắn, nàng cái gì cũng có thể tha thứ, cứ để nữ nhân khác trở thành chính thê của hắn.
Nàng vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, không có bất kỳ người nào có thể dao động địa vị của nàng trong lòng hắn, nàng mới là nữ nhân có tư cách đứng ở bên cạnh hắn!