Ninh Tầm

Chương 25: Để nàng làm Hoàng Hậu

Vẫn là động tác như lúc ban ngày, Vệ Tầm để mặc cho hắn lấy ra quả vải từ trong huyệt, ba quả, không thiếu.

Chu Tịch thấy vậy, thấp giọng nở nụ cười, hôn lên khóe miệng của nàng, cưng chiều nói: "A Tầm thật ngoan."

Nói xong, hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình ra, đôi mắt đẹp của Vệ Tầm trợn tròn, thân thể run rẩy co rút về phía góc giường, lắp bắp nói: "Ba quả, không có bị... Thiếu."

Quần áo rơi xuống đất, lộ ra thân hình vạm vỡ của nam nhân, hắn tiến lên một bước, nửa quỳ bên giường, tay phải giữ chặt mắt cá chân của nàng, kéo người nàng lại: "Làm một lần thôi, sẽ để cho nàng ngủ."

Vệ Tầm vội vàng đá hắn ra, giãy dụa trốn về phía sau: "Thϊếp... Thϊếp vẫn còn vết thương ở trên đùi."

Chu Tịch giữ chặt mắt cá chân của nàng, đồng thời dùng tay trái bắt lấy cái chân lộn xộn kia, kéo về phía trước một cái, để cho hai chân nàng kẹp lấy eo của hắn, hắn đứng ở bên giường, hướng về phía mật huyệt của nàng, đút côn ŧᏂịŧ của mình vào.

"Trẫm sẽ không làm nàng bị thương."

Thịt trụ vừa mới đút vào đã bị hút chặt, trong mật huyệt ẩm ướt, từng lớp nếp gấp bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn, vừa chặt vừa nóng, rất sung sướиɠ.

Bởi vì trong huyệt của nàng bị nhét vào quả vải cả ngày, đã được mở rộng từ trước.

Nên lần này tiến vào cũng không có gây khó chịu như trước, nam nhân trên người nàng đã bắt đầu di chuyển, nước trong mật huyệt cũng dần dần nhiều lên.

Chu Tịch nhìn chằm chằm bộ ngực tròn không ngừng lắc lư dưới lớp váy áo của nàng, bàn tay to kéo đai lưng của nàng ra, dễ dàng cởi bỏ lớp áo bên ngoài của nàng, bắt đầu tùy ý nhào nặn bầu ngực của nàng qua một lớp áo trong.

"A A... Bệ Hạ... Ừm ha..."

Giọng nói quyến rũ lọt vào trong tai, du͙© vọиɠ của Chu Tịch càng trở nên mãnh liệt, dưới thân càng thêm dùng sức, khi cắm vào càng thêm mạnh mẽ, cũng cắm càng sâu, liên tục đánh thẳng hoa tâm, xé toạc lớp vải chướng mắt trước ngực nàng, bầu ngực mềm mại non nớt trắng như tuyết hiện ra trong tầm mắt, hai hạt đậu đỏ nhỏ đung đưa lung tung theo nhịp đẩy của hắn.

Hai tay phủ lên, bầu ngực non nớt bị nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, quả mận đỏ nhỏ cứng rắn bị đầu ngón tay của hắn vân vê, xoa nắn, đủ mọi cách.

"Ô Bệ Hạ... Đừng véo mạnh như vậy... Đau...".

Vệ Tầm nhìn núʍ ѵú của mình bị đầu ngón tay của hắn kéo căng, cơn đau ập tới trong nháy mắt, đến khi hắn buông ra, lại là một cảm giác tê dại khó có thể diễn tả thành lời.

Chu Tịch nở nụ cười, đắc thắng nói: "Sao lại yếu ớt như vậy? Cái gì cũng không thể chạm vào?"

"Ô ô ô đừng... Đừng... Quá mạnh... Nhẹ hơn một chút..."

Bị những cú đâm vào rồi rút ra mạnh mẽ bất ngờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho nước mắt Vệ Tầm rơi ra, nắm lấy cánh tay hắn, lắc đầu cầu xin sự thương xót.

Chu Tịch lại thuận thế bế nàng lên, Vệ Tầm sợ đến quấn tay ở cổ của hắn, chân kẹp chặt hông của hắn, khóc cầu hắn: "Mau thả thϊếp xuống phía dưới... Ô ô... Muốn rớt..."

Chu Tịch nâng mông của nàng, đi áng chừng, lười biếng nói rằng: "Sợ cái gì? Trẫm đã nói sẽ không để cho nàng bị thương."

Vệ Tầm đã sớm sợ hãi, ghé vào trên vai của hắn động cũng không dám động, nhưng hắn chậm rãi đi tới, côn ŧᏂịŧ trong huyệt không ngừng đi đỉnh vào trong, hắn muốn vào sâu đến miệng tử ©υиɠ.

"Quay đầu lại, để Trẫm hôn nàng."

Vệ Tầm sợ, nhưng lại không dám chống lại hắn, chỉ phải chậm rãi từ trên vai hắn đứng lên, tìm được cằm hắn, đi lên chút nữa, hôn lên môi mỏng của hắn.

Cánh môi đυ.ng nhau, Chu Tịch nắm giữ quyền chủ động, lưỡi to càn rỡ mà dò vào trong miệng của nàng, ôm lấy của nàng cái lưỡi, tùy ý mê loạn cô, quấn lấy lưỡi của nàng, tùy ý mê hoặc nàng.

"Cho nàng làm hoàng hậu có được không?"

Chu Tịch hôn mặt nàng, một bên thừa dịp sơ hở hỏi nàng.

Hai người còn mây mưa, lời nói vừa ra khỏi miệng của hắn, giống như là lúc nam nhân đang vui vẻ kích động nói, không có bất kỳ cái gì đáng tin.

Vệ Tầm khẽ cười nói: "Bệ Hạ nói đùa."

Sau đó liền hôn lên môi của hắn, kéo hắn rơi vào bể dục.

Rất ít khi nàng chủ động, hôn một cái thôi, hắn cũng không chống đỡ được, lập tức trầm mê, ôm nàng hôn khó bỏ khó phân.

Đang lúc trầm luân, lưng áp vào cây cột lạnh lẽo, phía trước là du͙© vọиɠ nam nhân phóng thích, thực sự là nóng lạnh đảo trộn.

Khi đến thời khắc cuối cùng, Chu Tịch thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Gọi tên Trẫm."

"Không phải không thể gọi sao?"

Thái dương hắn nổi gân xanh, mồ hôi hột theo gò má vẽ ra một đường, cằm sắc bén, yết hầu trượt lên xuống... Mỗi một nơi, đều gợi cảm không gì sánh được.

Chu Tịch cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn nàng một hồi, sau khi buông ra thì chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: “Chỉ cho nàng gọi.”

Giờ phút này, hắn giống như một con hổ nhìn chằm chằm con mồi yêu thích của mình trong đêm tối, vào giây phút chuẩn bị nuốt chửng nàng vào bụng, Vệ Tầm có chút sợ, yếu ớt hô: “Chu Tịch.”

Động tác dưới thân nam nhân nhanh hơn, khàn khàn nói: “Gọi tiếp.”

Lực đạo cắm ngày càng mạnh, Vệ Tầm cảm thấy hắn sắp cắm thủng mình, nước mắt không nhịn được tràn ra, tiếng khóc kiều nhược: “Chu Tịch... Chu Tịch... Ô ô chậm một chút... Chu Tịch...”

“Sắp bắn, đều cho nàng.”

Vừa dứt lời, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt bắn ra, Vệ Tầm bị nóng đến co người lại, đầu chôn ở trên vai hắn khóc thút thít, Chu Tịch nghiêng mặt, hôn khuôn mặt nàng, bày tỏ an ủi.

Ôm nàng trở về trên giường, hắn vẫn như những lần trước, không muốn rút ra, Vệ Tầm cũng không nói gì, đành phải tùy hắn.

“Là Trẫm suy nghĩ không chu toàn.”

Ban đêm yên tĩnh như nước, hắn ôm Vệ Tầm, đột nhiên nghiêm túc nói.

Vệ Tầm run sợ một hồi lâu, mới phản ứng lại lời nói muốn lập nàng làm hậu của hắn, chỉ là... Hắn nói mình suy nghĩ không chu toàn, là nói nàng làm Hoàng hậu thì suy nghĩ sẽ không chu toàn, hay trường hợp hắn nói là hắn suy xét không chu toàn...

Không chờ Vệ Tầm tỉ mỉ, Chu Tịch bổ sung: “Lúc nói muốn lập nàng làm hoàng hậu, xác thực không đủ nghiêm túc, là Trẫm suy nghĩ không chu toàn.”

Giọng nói hắn nghiêm túc, như đã có chủ mưu từ lâu.

Tim Vệ Tầm rối loạn.