[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 57-2: (B)

"Ưʍ... Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện muốn tránh ra, vội vàng tìm một lý do có thể ngăn Lam Vong Cơ, "Chỗ này, gần đây có môn sinh tuần tra đó, bị người ta nhìn thấy không tốt lắm đâu..."

Lam Vong Cơ lại giống như không nghe thấy, động tác nhìn như mềm nhẹ, nhưng không cho phép phản kháng, giam hắn chặt chẽ trong một không gian nhỏ hẹp muốn tránh cũng không tránh được.

Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ, trong bụng thở dài, không biết người này lại muốn phát điên cái gì, chỉ đành để mặc cho y hôn một lát, nhưng những nụ hôn đó lại chưa được sự đồng ý mà rơi xuống chiếc cổ cong cong trần trụi của hắn, cánh môi mυ'ŧ mát từng chút một, âm thanh ái muội vang lên đặc biệt rõ ràng giữa đêm khuya thanh vắng, người ta nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng.

Trái tim Nguỵ Vô Tiện đập thình thịch, ánh mắt nấn ná trên con đường lát đá bên bờ hồ, sợ rằng môn sinh tuần tra trong vòng phạm vi một dặm chắc là đã kinh động, vội vã chạy đến bắt gian Nhị công tử nhà bọn họ.

"Lam Trạm, ngươi không cần mặt mũi nữa à? Đợi lát nữa có người tới, nhìn thấy ngươi làm như vậy với ta ở nơi thanh tu này..."

Nguỵ Vô Tiện giống như một con thỏ nhạy bén, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, ngay cả đầu ngón tay Lam Vong Cơ vuốt ve qua lại nơi mẫn cảm của hắn mà hắn cũng hoàn toàn không hay biết. Hai tay hắn để trên ngực Lam Vong Cơ, chỉ chừa lại một hai phần sức lực bé nhỏ không đáng kể, nhưng biểu thị rõ ràng thái độ của hắn đối với hành vi vi phạm lệnh cấm trắng trợn của Lam Vong Cơ vào lúc này.

"Không sao". Lam Vong Cơ thô lỗ nói.

Nguỵ Vô Tiện sững người trong chớp mắt, rốt cuộc nhận ra giọng nói kềm nén của đối phương.

Ngón tay Lam Vong Cơ chìm xuống dưới làn nước, đầu ngón tay và lưng ngón tay nhấn qua đè lại, mơn trớn vùng thịt non mềm mong mảnh ở đùi trong Nguỵ Vô Tiện, hơi thở của Nguỵ Vô Tiện dán lên đầu ngón tay di chuyển của y, gần trong gang tấc, nhưng xa tận chân trời. Nụ hôn triền miên của y dừng trên cổ hắn, cảm nhận được nhịp đập bên dưới làn da của hắn, gò má ma sát nhằm gợi lên sự nồng nhiệt của hắn, nhưng đối phương lại là thất thần ngóng nhìn con người sự việc không quan trọng ở nơi xa xa.

Từ khi nào, Nguỵ Anh lại để ý đến việc vi phạm lệnh cấm?

"Lam, Lam Trạm ngươi...."

Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, bị hung hăng nhéo mông một cái, một bàn tay to lớn dần dần trở nên nóng bỏng vừa mạnh mẽ vừa tràn ngập ham muốn xoa nắn trên cánh mông mượt mà kia, càng thêm thể hiện rõ ràng thái độ muốn làm chuyện xấu ngay tại đây vào lúc này.

".... A!"

Cả người Nguỵ Vô Tiện treo lơ lửng, hai bàn tay to kia nâng mông hắn lên, ôm hắn lên khỏi mặt nước, ngay sau đó trời đất quay cuồng, sau lưng dán lên mặt phẳng chắc chắn, thân hình Lam Vong Cơ nặng nề đè lên trên.

Nguỵ Vô Tiện hơi thở dốc, đưa tay theo bản năng muốn đẩy y ra, nhưng phát hiện cả người Lam Vong Cơ nóng rực ghê gớm, ngay cả khuôn mặt bình thường trắng nõn kia, chạm vào đều là nhiệt độ nóng kinh người, những giọt nước trong suối nước lạnh theo lọn tóc đen nhỏ giọt trên người y, đều sắp bị ngọn lửa bùng cháy trên người y làm cho bốc hơi thành làn sương trắng.

Còn chưa đợi hắn nhận ra có gì không ổn, giữa hai chân đã bị chọc vào một vật cứng còn nóng bỏng hơn, vật cứng đó ma sát đùa nghịch ở kẽ mông hắn một lát, tựa như đang tìm kiếm vị trí và góc độ thích hợp. Hầu kết Nguỵ Vô Tiện lăn lăn, sờ lên gương mặt vô biểu tình kia của Lam Vong Cơ, gần như không dám tin tưởng nói: "Tiểu cũ kỷ, ngươi thật sự muốn làm ở đây?"

Loại chuyện chủ động vi phạm lệnh cấm này, xảy ra trên người Lam Vong Cơ thật sự là không thể tưởng tượng được, nếu không phải gần đây Lam Vong Cơ liên tục không được ăn mặn, bị chọc giận đến mức trốn ở chỗ Lam Hi Thần lạnh nhạt hắn, thì Nguỵ Vô Tiện thật sự cho rằng người này đã bị đoạt xá.

Nguỵ Vô Tiện không nắm bắt được tâm tư lúc lạnh lúc nóng, khi xa khi gần của Lam Vong Cơ, quả thực còn khó hiểu hơn của cô nương, nghĩ y nhất thời nóng đầu, chắc là muốn xử mình ngay tại chỗ, nói đến có lẽ khó tin, điều vô cùng xấu hổ chính là, mấy hôm nay đã quen với việc tuân thủ gia quy, người chột dạ thế mà lại đến lượt Nguỵ Vô Tiện, tự nhiên sinh ra một cảm giác tội lỗi to lớn xúc phạm cả thế giới, chỉ cảm thấy tất cả liệt tổ liệt tông trên trời, không chừng đều đang ở trên các vì sao sáng lấp lánh, đỉnh đầu bốc hoả nhìn xuống con cháu bất hiếu làm bẩn nơi thanh tu này không chừng, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện chợt loé sáng lên, chỉ cảm thấy tổ tiên Lam gia bay tung toé đầy trời, nhìn chằm chằm vào cặp mông trần trụi và đại hung khí to bự kia của Lam Vong Cơ, gò má vừa rồi không được Lam Vong Cơ hôn thoáng chốc đỏ bừng, nghĩ thầm có trách mắng thì trách mắng, lần này hắn thật sự rất là quy quy củ củ, không chạm vào cải trắng Lam gia, không trêu chọc không hành động, còn chủ động giữ khoảng cách một thước với y, thế này nếu bị Lam Khải Nhân bắt tại trận, không chừng còn có thể nhận được một ngón cái chĩa lên trời khen ngợi, nghĩ vậy, hắn thậm chí bất giác còn tự mình tranh cãi, "Tiên sinh, lần này ta thật sự không làm gì hết... là cải trắng ra tay!"

Nguỵ Vô Tiện vừa nói, còn vừa lắc lư cái mông, muốn vùng vẫy tránh khỏi sự giam cầm của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nghe vậy quả thực sợ ngây người, càng không hiểu "cải trắng" là ai, đưa tay siết chặt hông hắn, đồng thời thở hổn hển, có chút tức giận nói, "Ngươi đang nói chuyện với ai?"

".....!" Nguỵ Vô Tiện đẩy tay Lam Vong Cơ ra một chút, kinh hãi nhận ra trong khoảng thời gian nghiêm khắc giữ gìn gia quy này, thế mà đã vô thức để Lam Khải Nhân - người mà hắn hận nhất – sống ở một góc trong trái tim, giống như một hình người nhỏ thỉnh thoảng khoa chân múa tay, giám sát từng lời nói hành động của mình, còn như thể tâm thần phân liệt mà nói chuyện với "tiểu tiên sinh" này.

"Tiểu Lam Khải Nhân" chọc vào sau gáy hắn nghiêm nghị lên tiếng: "Nhanh mang thằng nhóc con không quy củ này ra ngoài!"

Nguỵ Vô Tiện bị ông gõ đến mức đầu ong ong, tai ù tim đập nhanh, ngoài miệng vội vàng nói: "Lam Trạm, đừng như thế, môn sinh tuần tra nghe được tiếng động, đang lại đây đó!"

Cũng không biết là nhìn thấu lời nói dối của hắn hay là thật sự bất chấp mọi thứ, Lam Vong Cơ cắn vào miệng hắn một cái như thể xả giận, hai đầu gối tách hai bắp đùi đang muốn khép lại của hắn, không cho phép ý kiến chèn vào giữa, nhấc chân hắn lên trên không trung, tính khí cứng đến đáng sợ chống vào chỗ có màu hồng phớt giữa kẽ mông kia, một lần dứt khoát đâm vào.

Vách ruột xếp nếp của tiểu huyệt đã lâu chưa khai thác trong nháy mắt bị căng ra đến bằng phẳng trơn láng, Nguỵ Vô Tiện khó chịu cong cả thắt lưng, bám vào vai Lam Vong Cơ nhỏ giọng nức nở, đồng thời hai chân kẹp lấy Lam Vong Cơ, cái mông bất giác đẩy xuống dưới, làm cho hung khí ở hạ thân lại thọc sâu thêm một chút.

Lam Vong Cơ không nói gì thở hổn hển một hơi, động tác ngừng lại, ôm hắn hôn mấy cái, ".... Nguỵ Anh".

Nghe "Lam tiểu nhân" trong đầu đang tức giận đến mức đấm ngực giậm chân mắng vài câu, Nguỵ Vô Tiện bám vào khuỷu tay Lam Vong Cơ, lắc rơi giọt lệ nơi khoé mắt, ý thức không rõ mơ hồ nói: "Tiên sinh chớ trách, cháu của người lợi hại quá, nếu không để cho y tiến vào, chắc là lát sau ta phải mất mạng!"

Lam Vong Cơ mới vừa rồi còn tưởng rằng hắn mạnh miệng mềm lòng, dù thế nào trong lòng cũng ham muốn mình, chịu đựng đau đớn vẫn dâng chính mình lên, trái tim mới vừa rồi được sưởi ấm lập tức chìm xuống đáy biển, nghe xong lời này, cho rằng hắn tâm huyết dâng trào dùng cách thức quái dị để thể hiện sự phản đối, thở gấp gáp đến độ không hít hơi vào được: "Ngươi...! Ngươi không muốn ta đến như vậy sao?"

"....?" Nguỵ Vô Tiện quả thực muốn gõ mình một búa thật mạnh, không nghĩ tới lại thốt ra ngoài lời nói quỷ dị kia, vội vàng giải thích: "Không phải, Lam Trạm... Ta là nói, chúng ta nhanh chóng xong việc một chút, có lẽ sẽ không bị phát hiện, nào, ngươi nhanh lên!"

Ánh mắt Lam Vong Cơ tối xuống, nghe lời dùng sức đâm vào, tiếp đó, lại là mặc cho Nguỵ Vô Tiện nước mắt ràn rụa, khóc lóc trầm bổng xin tha cũng đều không buông tha hắn. Đè hắn xuống đâm mấy cái như cuồng phong bão tố, đồng thời còn ngại chưa hết giận, đưa tay hung hăng xoắn lấy hai điểm nhỏ trước ngực.

Cơn đau nhức và sưng tấy ở hạ thân Nguỵ Vô Tiện còn chưa hết, ngực lại bị chà đạp, đáp ứng không xuể, tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, vẫn chưa nhớ ra rốt cuộc mình đắc tội gì với người ta, chỉ khóc sướt mướt nói năng lộn xộn: "Nhị ca ca, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi nhanh... Ngươi chậm, ngươi chậm nhất...!"

Chữ "chậm" còn chưa dứt, đã bị Lam Vong Cơ miệt mài đâm tới mấy cái thật mạnh lên tận chín tầng mây, Nguỵ Vô Tiện cố hết sức đè xuống một tiếng kêu thảng thốt, thật vất vả mới thở lại được, thấy trong ánh mắt Lam Vong Cơ hiện ra một tia đau lòng, vội vàng mềm nhũn đẩy mấy cái, cầu xin y buông tha.

Lúc này, trên đường mòn yên tĩnh truyền đến tiếng động như có như không, trong đầu Nguỵ Vô Tiện hẫng đi một cái, "Lam tiểu nhân" ủ rũ trên mặt đất lại nhảy dựng lên: "Người đâu mau tới! Bắt hai thằng nhóc có hành vi phóng đãng vô pháp vô thiên này lại! Trực tiếp trói đến từ đường, quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông! Xem các ngươi về sau có còn mặt mũi gặp mọi người ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không!"

Nguỵ Vô Tiện đã sớm thở hổn hển đến hết hơi, dù bận rộn vẫn mang vẻ mặt lo lắng phân tâm nhìn ra nơi xa, Lam Vong Cơ mới vừa dâng lên vài phần thương tiếc lập tức tan thành mây khói, hạ eo thúc hắn mấy cái, đợi Nguỵ Vô Tiện từ từ cuộn tròn thành một cục, mới từng chút từng chút bẻ hắn ra, đầu tiên là hôn giọt nước mắt treo trên hàng lông mi, sau đó tiến đến gần cánh môi gần như sắp nhỏ máu kia, bá đạo hôn lên.

Sau khi khuấy loạn nước bọt và hơi thở của đối phương đến rối tinh rối mù, Lam Vong Cơ mới hài lòng buông hắn ra, Nguỵ Vô Tiện đáng thương hề hề thở dốc một lát, còn chưa hít đủ không khí, thì hạ thân chợt lạnh, Lam Vong Cơ dứt khoát gãy gọn rút ra, tiếp sau đó duỗi thẳng eo hắn, lật cả người hắn lại, bàn tay giữ ngay bụng nhỏ của hắn nhấc về trước, nâng eo mông hắn lên, một lần nữa lấp đầy hắn từ phía sau.

Sau khi thẳng lưng thúc xuống vài cái, làm như chưa hài lòng về độ sâu tiến vào, hơi kéo hai cái đùi run run rẩy rẩy của Nguỵ Vô Tiện sang hai bên, kẽ mông theo đó mở ra một chút, Lam Vong Cơ chìm sâu và sát vào cặp mông trần trụi của Nguỵ Vô Tiện, huyệt khẩu bị chà đạp đến mức sưng đỏ lầy lội, sớm đã không thể chịu nổi nữa, nhưng bị ép buộc nuốt tính khí vào thêm một chút, thẳng đến tận gốc.

Nguỵ Vô Tiện bật ra một tiếng rên khóc bất lực, cả người đều run run lên, búi tóc nhỏ sau đầu bị đỉnh một cái lỏng ra, năm ngón tay của Lam Vong Cơ cắm vào giữa mái tóc hắn, mò mẫm một lát, rút cây trâm cố định ở bên trong ra, ném sang một bên, mái tóc đen đổ xuống như thác nước, bao bọc lấy phần vai lưng loã lồ của Nguỵ Vô Tiện, theo nhịp hít thở của hắn, uốn lượn giữa hai mảnh xương bướm xinh đẹp kia theo đường sống lưng nhấp nhô sâu cạn đi xuống.

Ngón tay Lam Vong Cơ đan trong mái tóc đen một hồi, đầu ngón tay có lớp chai mỏng xoa nắn nhẹ nhàng lên da đầu đối phương, người dưới thân kia được xoa nắn đến sau gáy hơi mềm xuống, hai cánh tay lung lay cố gắng chống lên mặt đất, thoáng thở ra một hơi.

Hơi này còn chưa thở ra được một nửa, thì năm ngón tay của bàn tay to kia đã kềm chặt một chỗ sau gáy hắn, những lọn tóc đen quấn quýt vòng quanh giữa kẽ tay, áp má của hắn lên trán mình, đầu lưỡi ướt dính khẽ liếʍ lên hàng mi run rẩy bất lực của hắn, trượt theo gò má đến thái dương, chui vào trong tai Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện vừa bị thứ mềm nhũn dinh dính trơn ướt động đậy này chui vào, trái tim ngứa ngáy đến run rẩy, hạ thân rung lên, hậu huyệt vô thức phun ra nuốt vào tính khí của Lam Vong Cơ một chút, Lam Vong Cơ đột nhiên lui lại, nặng nề thở dốc một cái. Sau đó, lại cúi người ngậm lấy thuỳ tai mềm mại đáng yêu, cắn vài cái như thể xả giận, một l*иg ngực mướt mồ hôi nặng nề dán lên tấm lưng của Nguỵ Vô Tiện, dịch thể nóng bỏng chảy xuống từ chỗ hai người kết hợp, ngay sau đó, eo bị bóp chặt, vật khổng lồ thô dài cứng nóng kia lại bắt đầu uy phong lẫm liệt cắm vào thân thể hắn.

Âm thanh kềm nén của hai người vang lên giữa tiếng nước róc rách một hồi, đám cỏ bị khuỷu tay Nguỵ Vô Tiện đè lên tan nát như bùn nhão, tràn ngập nước màu xanh sền sệt, còn vài nhánh cỏ vẫn kiên cường đứng thẳng bên dưới bụng, như có như không cọ quẹt lên da bụng của Nguỵ Vô Tiện, run rẩy theo thân hình đó một hồi, lắc lư một trận, rồi lại đứng yên.

Lát sau, thân thể đó tự đẩy mình tới trước khỏi sự giam cầm ở đằng sau, mấy cây cỏ kia bỗng nhiên bị một dòng dịch thể đặc sệt nhỏ xuống, trong nháy mắt cũng gục đầu, chất lỏng hỗn hợp đó bắn ra từng đợt, rơi xuống từ giữa hai chân run rẩy của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện xoay cả người lại, ngồi bệt xuống đất, hắn bỗng nhiên bị Lam Vong Cơ nổi hứng bất chợt đè xuống làm một trận, có chút không giải thích được, có chút tức giận, cúi đầu nhìn lướt qua, giữa hai chân còn dính bạch trọc của Lam Vong Cơ, rồi lại có một chút thoả mãn sâu lắng, những oán khí, bất mãn tích tụ mấy ngày liền, ranh giới được giữ gìn một cách cẩn thận giữa hai người đã bị Lam Vong Cơ thô lỗ và táo bạo phá bỏ, những thứ được bao bọc chặt chẽ bên trong tràn ra ngoài, đột ngột lộ ra trong không khí.

Nguỵ Vô Tiện cầm tấm khăn vải mình chuẩn bị sẵn để lau người để trên tảng đá ven bờ, chùi mấy cái giữa bẹn, có chút thất thần. Hắn mơ mơ hồ hồ cảm nhận được, trước đây mỗi lần bọn hắn kết hợp, tuy rằng đều do tự mình khơi ra, khiến cho hắn có ảo giác rằng mình là người chủ động, nhưng nghĩ lại, trên thực tế Lam Vong Cơ mới là người chiếm ưu thế tuyệt đối. Không thích những trêu chọc không hề đúng mực đó của hắn, mang một thân thanh lãnh không thể chịu nhục, nhưng tâm tư lại giống như một tiểu cô nương khiến Nguỵ Vô Tiện nghĩ không ra, cứ luôn cạnh tranh ở chỗ nào không biết và chuyện gì không biết, nhưng trong vấn đề tình sự, Lam Vong Cơ thật ra là một người bá đạo không ngờ, ý định của y, viết rõ trong từng hành động, trong từng bước tiến bước lùi, đều vô cùng chính xác, không ai có thể chi phối. Chỉ cần y muốn, dời non lấp biển, hễ yêu cầu lên là khiến người ta không thể nào phản kháng, không cách gì cự tuyệt.

Ít nhất, bản thân Nguỵ Vô Tiện là không cách gì cự tuyệt Lam Vong Cơ, mặc dù lần này, y...

Nguỵ Vô Tiện nhìn kỹ vào chiếc khăn vải, một dòng máu đỏ tươi như chảy ra từ một vết thương hở, trộn lẫn giữa chất lỏng màu trắng đυ.c, hắn túm chiếc khăn vải vào trong lòng bàn tay, không để Lam Vong Cơ phát hiện.