Có vẻ như ai đó đang nhìn cô.
Đó là hành khách trên xe buýt.
“Mọi người nhìn tôi làm cái gì?” Bạch Huyên Nhu không hiểu tại sao: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”
“Trên mặt cô có ti.nh dịch rơi xuống.” Một hành khách nam trả lời.
Bạch Huyên Nhu vội vàng soi gương một chút. Cô nhớ ra, người tốt bụng lúc trước đúng là dùng mặt cô lau dương vậ.t lớn!
Bạch Huyên Nhu vội vàng đưa tay lau.
Nhưng ti.nh dịch đã khô trên mặt, căn bản không lau được.
“Tôi tôii giúp cô.” Hành khách nam nhắc nhở Bạch Huyên Nhu đã nhổ nước bọt vào tay, giúp Bạch Huyên Nhu lau mặt.
Có nước bọt, ti.nh dịch trên mặt Bạch Huyên Nhu cuối cùng cũng được lau sạch sẽ.
“Cảm ơn anh.” Bạch Huyên Nhu nói cảm ơn. Cũng may người này tốt bụng nhắc nhở cô, bằng không cô sẽ mang theo ti.nh dịch đi học.
“Thật ra có một chuyện...” Nam hành khách nhíu mày.
“Chuyện gì?” Bạch Huyên Nhu cho rằng trên mặt cô còn có thứ gì đó, vội vàng đưa tay lau mặt.
Hành khách nam nhấc váy của Bạch Huyên Nhu lên: “Sao cô không mặc qυầи ɭóŧ?”
“A!” Bạch Huyên Nhu không nghĩ tôii chuyện này sẽ bị những hành khách khác phát hiện, vội vàng cúi người, ấn váy xuống.
Bộ ngực phập phồng vì do cử động quá kịch liệt mà phập phồng đập từng chút một vào tay của nam hành khách.
“Bởi vì cô không mặc qυầи ɭóŧ, tôi đã cứng rồi.” Nam hành khách kéo khóa kéo trước quần ra, lộ ra một khối phồng to: “Cô không phải là không muốn chịu trách nhiệm chứ?”
Nam hành khách mặc quần tam giác. Dương vậ.t bên trong xấu hổ thò đầu ra từ bên cạnh qυầи ɭóŧ, chào hỏi với Bạch Huyên Nhu, phun ra một dòng chất lỏng nhỏ khiến quần jean bị thấm ướt.
“Xin lỗi... Anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào? Tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Bạch Huyên Nhu thành khẩn nói. Chuyện này bắt đầu từ cô, cô sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
“Đương nhiên là để cho dương vậ.t của tôi bắn ra!” Nam hành khách thẳng thắn nói: “Nếu không phải vì cô không mặc qυầи ɭóŧ, dương vậ.t lớn của tôi cũng sẽ không biến thành như thế này.”
“Tôi chịu trách nhiệm! Bạch Huyên Nhu quỳ xuống, kéo qυầи ɭóŧ nam hành khách xuống một chút.
Qυầи ɭóŧ của nam hành khách dường như đã được mặc trong một thời gian dài, vải hơi xấu. Khi cô kéo qυầи ɭóŧ xuống, cô vô tình làm rách một lỗ nhỏ trên cái qυầи ɭóŧ.
May mắn thay, nam hành khách không có phát hiện ra. Bạch Huyên Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Để bù đắp cho nam hành khách, Bạch Huyên Nhu định là sẽ đối đãi với dương vậ.t lớn trước mắt một cách chăm chỉ cẩn thận.
Dương vậ.t dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Huyên Nhu dần dần lớn lên.
Bạch Huyên Nhu vẫn là lần đầu tiên dùng miệng hầu hạ dương vậ.t của người đàn ông, không biết nên làm như thế nào. Nhưng mà dương vậ.t gần trước mắt, Bạch Huyên Nhu theo bản năng vươn lưỡi nhỏ hồng hồng ra, nhẹ nhàng liếʍ qu.y đầu đầy đặn một chút.
“A! Thật là quyến rũ!” Nam hành khách không thỏa mãn Bạch Huyên Nhu chỉ liếʍ như vậy, ưỡn thắt lưng đưa về phía trước, muốn Bạch Huyên Nhu nuốt dương vậ.t vào.
Nhưng miệng Bạch Huyên Nhu không mở ra vì thế dương vậ.t trượt ra ngoài, chọc vào nút áo sơ mi trên ngực Bạch Huyên Nhu, khiến cúc áo sơ mi vốn không gài quá chặt bị đυ.ng đến bay ra ngoài.
Hai viên thạch màu trắng sữa trước ngực Bạch Huyên Nhu mạnh mẽ bắn ra ngoài, sau đó loạng choạng kiểm tra tình hình xung quanh.