“Được rồi, nể tình cháu coi như có trách nhiệm.” Người đàn ông trước tiên cẩn thận quan sát â.m hộ màu đỏ tươi của Bạch Huyên.
Â.m hộ cảm nhận được tầm mắt của người đàn ông, co rúm lại một chút.
“Rất linh hoạt, nhất định có thể chặn nước.” Người đàn ông gật đầu, lấy tay hốt nước dâ.m lên, đổ vào trong.
Dâ.m thủy đã nguội lạnh theo khe nhỏ thần bí kia chảy xuống, căn bản không có giống như dự đoán, rót vào â.m hộ không chừa một giọt nào.
Bạch Huyên Nhu bị tia dâ.m thủy này câu ra du͙© vọиɠ, bám lấy bàn tay không khỏi mài vài cái, để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy.
“Không được, toàn bộ chảy ra ngoài rồi.” Người đàn ông mím môi, cực kỳ ảo não.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bạch Huyên Nhu sắp khóc ra nước mắt.
“Tách miệng â.m hộ ra cũng vô dụng, cháu phải kéo â.m đạo ra.” Người đàn ông cầm ngón tay trái phải của Bạch Huyên Nhu, cắm vào trong â.m hộ đang sủi bọt ục ục kia.
“Tay cháu đưa vào trong â.m hộ của cháu...” Nghĩ đến chuyện này, Bạch Huyên Nhu bắt đầu run rẩy, tần suất sủi bọt phía dưới cũng tăng nhanh, thậm chí bắt đầu có dâ.m thủy mới chảy ra.
“Đừng chảy nước! Đồ dâ.m đãng! Cháu rốt cuộc có muốn xử lý nước không?” Người đàn ông nghiêm khắc quát mắng.
“Thực xin lỗi, cháu quá dâ.m đãng rồi hu hu hu...” Bạch Huyên Nhu cực kỳ khó chịu. Rõ ràng người đàn ông đến giúp cô, nhưng cô lại động tình, làm bẩn chỗ ngồi.
“Biết sai thì sửa thì cũng là một đứa trẻ ngoan.” Người đàn ông thở dài: “Bây giờ, kéo to â.m hộ của cháu ra.”
Bạch Huyên Nhu kéo hai ngón tay ra. Â.m đạo được mở rộng, nhìn từ bên ngoài, có thể nhìn thấy nếp gấp dày không ngừng di chuyển bên trong.
“Có thể chứa được một ít nước này.” Người đàn ông gật gật đầu, hốt dâ.m thủy lạnh lẽo lên, đổ vào trong â.m hộ của Bạch Huyên Nhu.
“A a a a!” Bạch Huyên Nhu thét lên tiếng thét chói tai: “Lạnh quá! Lạnh quá đi! Cháu không thể!”
“Đừng để chảy ra ngoài nữa!” Người đàn ông thấy nước vừa mới đổ vào đang muốn chảy ra, vội vàng móc dương vậ.t của mình ra, chặn trong â.m hộ của Bạch Huyên Nhu.
Tuy rằng â.m hộ không lớn, nhưng lúc nãy sau khi trải qua cơn đùa giỡn, Bạch Huyên Nhu có thể dung nạp vũ khí dữ tợn màu tím đen của người đàn ông một cách thoải mái.
“A...quá tốt rồi, nó sẽ không chảy ra.” Bạch Huyên Nhu yên lòng, thoải mái cảm thán nói.
Người đàn ông dùng sức đâm mạnh vào bên trong: “Chú sẽ cố gắng đẩy nước vào t.ử cung của cháu.”
“Ngón tay! Ngón tay vẫn còn bên trong!” Bạch Huyên Nhu muốn rút ngón tay của mình đang còn ở trong â.m hộ ra: “Nó bị siết chặt! Đau quá!”
“Không cần, đợi lát nữa còn phải tiếp tục rót nước.” Người đàn ông lại chạy nước rút một lần nữa.
“Sao lại... Sao đột nhiên dừng lại...” Bạch Huyên Nhu đang mơ hồ lơ lửng bay trên bầu trời, nhưng người đàn ông lại rút dương vậ.t của hắn ra.
“Cháu có còn tưới nước nữa không?” Người đàn ông nghiêm khắc hỏi.
“Xin lỗi... Hu...” Bạch Huyên Nhu cực kỳ hối hận. Rõ ràng cô muốn đẩy nước vào trong, người đàn ông cắm cô cũng là vì để cho nước vào trong một chút, nhưng cô lại bị đàn ông đâm vào sảng khoái.
Cô thực sự dâ.m đãng như vậy sao?