“Cô giáo nhỏ cũng không muốn bị bố em nhìn thấy dáng vẻ này của cô chứ?” Bành Vĩ nói xong, tay chuyển về phía dưới áo của Bạch Huyên Nhu, từ chiếc bụng bằng phẳng bắt đầu sờ lên trên.
Sau khi sờ được nội y, Bành Vĩ ghét vì nó đang vướng bận, lại không muốn vòng ra phía sau cởi nút áσ ɭóŧ, liền móc ngực trái bạch Huyên Nhu từ trong nội y ra.
“So với dưa hấu hôm trước em ăn còn lớn hơn.” Bành Vĩ ước lượng đồ vật trong tay, cảm thán nói.
“Ưm ưm ưm ưʍ...” Miệng Bạch Huyên Nhu bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở bất lực.
Ngực của cô ngay cả chính bản thân mình cũng rất ít sờ, cực kỳ mẫn cảm, bị nội y ma sát đến, cô đều sẽ có cảm giác bị điện giật, càng đừng nói đến bị Bành Vĩ nắm trong tay ước lượng chơi đùa.
“Mềm mại, so với bột còn mềm hơn.” Bành Vĩ giống như là nhào bột, xoa lên ngực trái Bạch Huyên Nhu: “Thật muốn ăn bánh bao a...”
“Ưm muốn...” Bạch Huyên Nhu lắc đầu, trốn thẳng về phía sau.
Bạch Huyên Nhu vừa động như vậy, bột trong tay Bành Vĩ liền rớt ra.
“Cô giáo nhỏ, ai bảo cô nghịch ngợm vậy?” Nhìn bàn tay trống rỗng, sắc mặt Bành Vĩ trầm xuống: “Em đang dạy cô làm thực nghiệm sinh học.”
Bạch Huyên Nhu chỉ muốn cách Bành Vĩ càng xa càng tốt. Nhưng căn phòng lớn như vậy, Bạch Huyên Nhu rất nhanh đã lui đến góc tường.
Bạch Huyên Nhu hoảng sợ nhìn Bành Vĩ, hy vọng cậu có thể phát hiện lương tâm, buông tha cho cô.
Bành Vĩ đứng lên, sải bước về phía Bạch Huyên Nhu, kéo quần áo của cô ra rồi ném cô xuống đất, sau đó xé rách lớp quần áo mỏng manh kia.
Da thịt bại lộ trong không khí, khiến Bạch Huyên Nhu run rẩy một trận.
Vì sao Bành Vĩ lại đột nhiên biến thành bộ dạng này?! Cô phải làm gì đây?
“Đừng sợ, cô giáo nhỏ. Em chắc chắn sẽ khiến cho cô yêu môn học thực nghiệm sinh học này.” Ngón tay Bành Vĩ giống như sâu, bò không mục đích trên da thịt Bạch Huyên Nhu.
Nhưng mà rất nhanh, Bành Vĩ giống như là ngửi thấy mùi, kề sát mặt vào ngực trái Bạch Huyên Nhu.
“Thật trắng...” Bành Vĩ nhẹ giọng nỉ non nói: “Ngực cô giáo nhỏ chắc chắn là đẹp nhất chứ?”
Bạch Huyên Nhu lại nức nở một trận.
“Chỉ là nhìn thấy xinh đẹp thôi nhưng lại không biết mùi vị như thế nào.” Bành Vĩ hít một hơi thật sâu: “A, ngực của cô giáo nhỏ sao lại có mùi sữa chứ?”
“Ưm ưm!” Bạch Huyên Nhu liều mạng giãy dụa.
“Không thể lấy cuốn sách từ vựng ra khỏi miệng cô giáo nhỏ a, nếu không cô giáo nhỏ sẽ kêu, đến lúc đó, lớp thực nghiệm sinh học không thể tiếp tục.” Bành Vĩ dịu dàng nói.
Bạch Huyên Nhu rơi nước mắt.
Cô không nên vì tiền mà tiếp nhận công việc gia sư này.
Nếu không phải vì bố cô nợ quá nhiều tiền, lại chạy trốn đem nợ nần ném lên đầu cô...
“Để em xem mùi sữa của cô giáo bốc lên từ đâu.” Bành Vĩ vùi đầu xuống, mυ'ŧ từng ngụm từng ngụm núm v.ú của Bạch Huyên Nhu lên.
“A a a a!” Bạch Huyên Nhu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lớn tiếng kêu lên, cuốn sách từ vựng trong miệng cô cũng rớt ra.
“Cô thật dâʍ đãиɠ. Chỉ mới mυ'ŧ có một cái, liền kêu tới bộ dạng này.” Bành Vĩ ngẩng đầu, vươn ngón tay búng một cái vào cái núm v.ú bị nước miếng mình liếʍ tới lấp lánh kia.
Núm v.ú thoát khỏi khoang miệng ấm áp, giống như tham luyến sự ấm áp đó, đứng thẳng về phía Bành Vĩ.