Công Chúa Tính Nô

Chương 1: Đi học mộng xuân

“Hảo da^ʍ giả kiêm ái thiên hạ. Da^ʍ vì bản tính, da^ʍ giả……”

Phu tử trên đài lải nhải, dưới đài học sinh mơ màng sắp ngủ.

Công chúa Thục Cùng là người ngủ đến say sưa nhất. Hôm qua cuối cùng cũng câu dẫn được Cửu hoàng thúc chơi bướm của cậu, sáng nay còn bị hắn gọi tùy tùng tát hộŧ ɭε da^ʍ, thậm chí chồi non nhỏ còn bắn tận ba lần.

Bây giờ cậu thật sự mệt không chịu nổi, bất tri bất giác liền ngủ mất.

“Kim Quốc của chúng ta xưa nay tôn trọng da^ʍ phong, mới có đương kim con cháu thịnh vượng, mọi việc hoà thuận. Bệ hạ càng là người dẫn đầu lấy da^ʍ trị quốc, Hoàng Hậu nương nương và Thái Thượng Hoàng bên nhau sinh hạ Đại hoàng tử, Tứ công chúa, Ngũ công chúa, lại cùng bốn phò mã sinh hạ công chúa Thục Cùng, Thục Cùng trời sinh da^ʍ thể, âm dương song sinh, rất có phong thái của mẫu hậu…”

Thục Cùng cũng không biết phu tử nói đến chính mình mà vẫn cứ ngủ đến nồng say. Trong mộng đôi tay cậu bị kiềm lại nâng lên cao, đang bị một tên tạp dịch tai to mặt lớn trong bếp đè ra chơi, lỗ nhỏ non hồng phun ra nuốt vào một cây dươиɠ ѵậŧ thô đen, chồi non nhỏ của thiếu niên lắc qua lắc lại, bên trong phòng đang nhóm lửa dùng gậy gỗ. Tạp dịch kia miệng hùng hùng hổ hổ: “Lén cho lỗ bướm ăn đồ vật, ngươi nói ngươi nên phạt hay không? Mau kẹp chặt cái lỗ của người đi, để ông đây đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho ngươi ăn!” Một bên mắng một bên mạnh mẽ ưỡn lưng.

Thiếu niên bị trói trói ở giá bất lực mà rêи ɾỉ, thân thể đong đưa theo từng cú thúc của tạp dịch, dùng tiếng nói nhỏ nhẹ không phân biệc nam nữ kêu lên: “Ưm… Ưm ha… Gia gia ta… A ha… Ta biết sai rồi… Ngài nhẹ một chút ưm a……”

“Thật sự biết sai rồi? Ta thấy là ngày hôm qua Ngụy đầu bếp chưa đút no ngươi, thế nên tên điếm nhỏ nhà ngươi mới vội vàng tới phòng bếp ăn vụng! Đệt, lỗ nhỏ thả lỏng ra chút cho ta, muốn kẹp gia gia ngươi bắn luôn sao! Nói! Có phải ngày hôm qua vẫn chưa đút cho ngươi no không!”

Thiếu niên vội nói hùa theo tạp dịch: “Hưm ha… Gia gia ngài… Ngài nói rất đúng ưm… Dươиɠ ѵậŧ của Ngụy gia gia nào có to bằng của ngài… Ứm… A ha… Sao có thể đút no đĩ nhỏ được… Đĩ nhỏ này không phải đưa bướm tới cho ngài chơi sao…… Ưm a… Gia gia ngài nhẹ chút… A… Dươиɠ ѵậŧ bự chọc đến miệng tử ©υиɠ rồi…… A a a chơi chết đĩ nhỏ đi…” Cậu biết rõ tên tạp dịch tự hào nhất chính là cái thứ đồ chơi to đùng dưới háng khác hẳn với người thường kia, bèn vội nịnh hót.

Tạp dịch nghe xong rất vừa lòng, lại hung hăng thưởng cho vài cái thúc hông, rồi lại mắng: “Hừ! Điếm nhỏ nhà người còn có mặt mũi ghét bỏ dươиɠ ѵậŧ người khác nhỏ à. Dù cho là bất kỳ dươиɠ ѵậŧ nào thì chịu chơi ngươi ngươi nên cám ơn trời đất rồi!” Một bên nói, một bên dùng một bàn tay dính đầy dầu trơn tay hung hăng tát vào núʍ ѵú phấn nộn của thiếu niên, một cái tay khác đẩy gậy thịt nhỏ của thiếu niên ra, kế đến còn chà sát hộŧ ɭε sưng to của cậu một chút.

Lần này vừa đau lại vừa sướиɠ, vốn dĩ nước da^ʍ đã chảy ròng ròng cho bướm nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nay đã trực tiếp phun ra. Khiến cho Thục Cùng sướиɠ đến nỗi bừng tỉnh từ trong giấc mộng, vừa ngẩng đầu lại thấy đại hoàng huynh đang xoa hộŧ ɭε của mình có chút kinh ngạc mà cười với cậu.

“Hoàng đệ trời sinh nhạy cảm làm sao. Ta nghe phu tử nhắc tới ngươi bèn vội kêu ngươi dạy, ai ngờ chỉ mới xoa hộŧ ɭε mà ngươi đã lêи đỉиɦ luôn rồi. Đồ đĩ lẳиɠ ɭơ nhà ngươi lại làm mộng xuân gì nữa đây? Phun nước da^ʍ đầy tay ta rồi tính thế nào đây hửm?” Đại hoàng tử Ứng Diễn năm gần bốn mươi, mi dày mắt nhỏ mặt mày đáng khinh. Lúc này lại dùng đôi môi râu ria xồm xoàm cắn lỗ tai cậu mà nói chuyện, tay phải càng không có ý tốt gì mà ở chà chà hai cái trên lỗ bướm của cậu.

Hai lỗ tai của Thục Cùng tức thì đỏ bừng, hoàng huynh xoa nắn làm cậu suýt nữa da^ʍ kêu ra tiếng, vội gắt gao cắn khớp hàm mới miễn cưỡng nhịn xuống. Tay của hoàng huynh vẫn còn bóp nắn ở thân dưới của cậu, nửa người Thục Cùng đều mềm đến nỗi sắp ngã lên người đối phương.

“Nói đi cũng phải nói lại, năm đó lúc Thục Cùng mới sinh ra, hoàng đế thấy thân thể âm dương này của y còn cho là hiện tượng bất tường nên vứt bỏ y ở ngự trù phòng không xa tạp dịch phòng chẳng quan tâm. Mãi đến sau đó Thục Cùng dùng chính sức của bản thân hầu hạ đến trên dưới hạp cung đều khen ngợi, đến mức chó thánh Tây Vực tiến cống đều có thể hầu hạ đến thỏa ý, bệ hạ thế mới biết thân thể song tính có tác dụng diệu kỳ. Mấy năm nay tuyển tú đều là tập trung tuyển phi tần song tính, dân gian càng là có thể cưới song tính mà vì cả nhà sinh con nỗi dỗi, nói tới đây đều là công lao của Thục Cùng…”