Công Chúa Tính Nô

Chương 2: Bị liếm bướm dưới bàn học

Thục Cùng dưới đài được khen đến mặt đỏ bừng, càng miễn bàn lúc này đại hoàng huynh đã chui vào dưới bàn cậu, cởϊ qυầи lót của cậu ra, đang dùng đầu lưỡi liếʍ láp lỗ da^ʍ của cậu. Bựa lưỡi cưng cứng cọ lên da thịt cậu càng khiến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khôn kể.

Lỗ bướm đỏ bừng kia bị một cái lưỡi linh hoạt liếʍ mở, toàn bộ nước da^ʍ đều chảy vào trong miệng một người khác, Thục Cùng chỉ cảm thấy lỗ nứиɠ co rút từng cơn, côn ŧᏂịŧ nhỏ dựng lên thẳng tắp, lỗ tiểu lại bị một ngón tay cái thô ráp ấn vào.

Lần này không chỉ có lỗ tai mà cơ thể Thục Cùng từ trên xuống dưới đều nhuốm màu hồng hồng của tìиɧ ɖu͙©, cậu đành phải dùng tay gắt gao đè lại môi, sợ toát ra tiếng rêи ɾỉ dù là nhỏ tí tẹo.

Thật là quá cảm thấy thẹn! Ở trên lớp học mà lại bị liếʍ như vậy, cậu đã thấy được ánh mắt mang theo vẻ châm chọc của nhị hoàng huynh và Cửu hoàng đệ nhìn sang đây, còn nghe được tiếng hừ khinh thường của tứ hoàng tỷ.

Đại hoàng huynh tuy rằng là anh trai cùng một mẹ với cậu nhưng lại lớn hơn cậu tận hai mươi tuổi, đương nhiên phương thức dạo đầu cũng phải thành thục hơn. Thục Cùng tuy rằng đã tận lực đè nén xuống tiếng rêи ɾỉ trong miệng, nhưng lại không biết tiếng thở dốc dồn dập khó nhịn kia càng thêm dụ người.

Trên đài phu tử lại như là kẻ duy nhất nhìn không ra tình trạng của cậu, lúc này còn đang nghiêm trang mà tường thuật về cuộc đời cậu.

“Trên đài tế trời lấy lỗ da^ʍ phục vụ người dân đói khổ, tự mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến miếu thần cầu phúc, còn những chuyện sau khi Thục Cùng được phong làm công chúa chúng ta đã hết sức quen thuộc. Số lần y nhận lấy nước thánh của dân đen tưới cần phải nhớ rõ, lúc sau trắc nghiệm rất có thể sẽ hỏi đến, chẳng qua…” Giọng của phu tử dừng lại một chút, ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn về phía nào đó trong phòng học.

“Sự tích trước khi Thục Cùng được sắc phong làm công chúa, làm khóa ngoại mở rộng, ta muốn mời đương sự tới giảng giải cho chúng ta được tỏ tường hơn.”

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với phu tử, đầu lưỡi của Đại hoàng tử đã liếʍ đến nơi mẫn cảm nhất trong bướm của Thục Cùng, đầu lưỡi linh hoạt xoay một vòng tròn ở chỗ nhô lên kia, hàm răng Đại hoàng tử càng không nhịn được mà hung hăng cắn một cái nhẹ lên hộŧ ɭε da^ʍ đang nứиɠ của cậu, cả người Thục Cùng run rẩy, trước ánh mắt nhìn chăm chăm lạnh như băng của phu tử, thế mà cả người lại căng cứng rồi lêи đỉиɦ.

Lỗ nứиɠ co rút kẹp chặt lấy đầu lưỡi của Đại hoàng tử, Thục Cùng hoàn toàn mềm nhũn gục xuống bàn sách, nhịn không được thở dốc.

Âm thanh của phu tử vẫn là lạnh như băng mà không mang theo bất luận cảm tình gì: “Thục Cùng công chúa điện hạ, xin trả lời vấn đề của ta.”

“Bát đệ, phu tử kêu ngươi trả lời kìa.” Đại hoàng tử đã từ phía dưới bàn chui ra, trên chòm râu còn dính nước da^ʍ sáng lấp lánh, đang ngồi trên một cái ghế chung với cậu, còn thân mật mà ôm eo cậu.

Thục Cùng thì lại chẳng thể nào đứng dậy được. Bởi vì qυầи ɭóŧ của cậu còn vắt ngang ở đầu gối, một khi đứng lên thì sẽ lập tức rơi xuống đất.

Cậu nhịn không được hung hăng liếc đại hoàng huynh một cái.

Đại hoàng huynh lại trưng ra vẻ mặt vô tội, sau đó tiến đến bên tai cậu thủ thỉ: “Vạt áo này của ngươi dài lắm, đứng lên cũng không ló ra đâu.”

“Thục Cùng công chúa điện hạ, xin trả lời vấn đề.” Âm thanh già nua của phu tử mang theo mười phần uy nghiêm, “Chẳng lẽ ngài muốn kỳ kiểm tra cuối kỳ không thông qua sao?”

Nghĩ đến hậu quả nếu không thông qua kỳ thi, trong lòng Thục Cùng run lên một cái, vội run run rẩy rẩy mà đứng lên, đồng thời hai chân tận lực khép lại, không muốn để cho qυầи ɭóŧ rơi xuống.

Không may là vải dệt qυầи ɭóŧ làm bằng tơ lụa, lại bị nước da^ʍ thấm ướt nên vẫn hơi trượt từ trên bắp đùi của cậu dần dần xuống.