Edit: Michellevn
Lạnh!
Lạnh thấu xương, suy nghĩ của Giang Mạn
đã
bị đông cứng, đầu óc
cô
mịt mù như sương giăng trước mắt, trống rỗng, niềm tin duy nhất của
cô
chính là bơi về phía Hứa Thận Hành
đã
rơi xuống nước.
Quần áo ướt đẫm nước hồ, quơ tay động chân
một
cái đều giống như mang theo sức nặng ngàn cân.
May mắn thay, trong sương mù giăng kín,
cô
đã
nhanh chóng nhìn thấy ở phía trước
không
xa,
một
bóng người
đang
vùng vẫy gần chìm xuống,
cô
biết đó là Hứa Thận Hành.
Giang Mạn dùng hết sức lực ném áo cứu sinh trong tay cho
anh
ta, sau đó cố gắng bơi về phía
anh
ta hai mét nữa. Hồ nước nhìn
thì
yên lặng,
trên
thực tế là tiềm
ẩn
sức mạnh hung bạo.
Kỹ năng bơi của Giang Mạn
không
tệ, nhưng cơ thể bị Diệp Nhã Ý dùng thuốc giày vò suốt
một
đêm, cuối cùng
không
chống cự nổi cái lạnh
đang
thâm nhập vào xương tủy, não bộ nhanh chóng trở nên mơ hồ, chỉ còn lại tay và chân là di chuyển
một
cách máy móc.
cô
không
biết lúc nào
thì
mình mất
đi
ý thức, chỉ biết mình giống như bị lọt vào trong hầm băng, ngay cả hơi thở cũng bị đóng băng luôn rồi.
"Giang Mạn!Giang Mạn!"
Tựa như có ai đó vỗ lên gò má đông cứng,
không
khí tươi mát tràn vào khoang ngực. Giang Mạn từ từ mở mắt ra khỏi cơn mê, đập vào mắt là đôi mắt rất đỏ, Trình Khiên Bắc cả người ướt sũng, nét mặt vô cùng lo lắng
đang
gọi tên
cô.
Giang Mạn mở miệng trong hơi thở mong manh:" Hứa Thận Hành đâu?"
Trình Khiên Bắc khàn giọng trả lời:" Cậu ta
không
sao, em thế nào rồi?"
"Ò!" Giang Mạn đáp lại yếu ớt, rồi lại nhắm mắt vào.
Tỉnh lại lần nữa, cái rét thấu xương bao quanh người
đã
giảm
đi, cả người đều chìm ngập trong ấm áp, mở mắt ra là khoảng trắng xa lạ.
" Em tỉnh rồi?"
Não bộ hỗn loạn của Giang Mạn dần trở nên
rõ
ràng, ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh giường. Có lẽ do bị ngâm trong làn nước mùa đông lạnh lẽo, nét mặt của Hứa Thận Hành
không
được tốt lắm.
"
anh
không
sao chứ?" Giang Mạn hỏi
Hứa Thận Hành lắc đầu:"
không
sao, cảm ơn em
đã
nhảy xuống nước cứu
anh."
Giang Mạn trả lời lãnh đạm:" Tôi cứu
anh
là vì Trình Khiên Bắc, nếu
anh
xảy ra chuyện
thì
anh
ấy
không
thoát được liên can."
Hứa Thận Hành nhìn sắc mặt nhợt nhạt của
cô
và
không
nói
gì trong
một
lúc lâu, mãi sau mới khẽ cười như tự giễu rồi
nói
:" Cậu ta đáng để em như vậy sao?"
Giang Mạn nhắm mắt lại, yên lặng
không
nói
gì.
Hứa Thận Hành
nói
tiếp:" Cho dù cậu ta có ngụy trang bên ngoài tốt đến đâu
đi
chăng nữa,
thì
sự
thực là nội tâm của ta đều là vặn vẹo, bởi vì xét góc độ rất lớn trong tính cách của
một
người, chính là được quyết định bởi môi trường phát triển của người đó.
không
phải
anh
chướng mắt bối cảnh của cậu ta, chỉ mong em đối mặt thực tế."
anh
ta dừng lại
một
chút," Về cơ bản, cậu ta
không
khác gì loại người Vương Hạo Thiên,
sẽ
không
vì vài năm học hành mà có thể thay đổi bản chất. Em cũng
đã
thấy rồi đấy, cậu ta thậm chí còn là
một
kẻ sát nhân tiềm
ẩn."
Giang Mạn mở mắt ra, nhìn
anh
ta, mở miệng hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh:" Vậy còn
anh
?"
Hứa Thận Hành sững ra
một
chút, nhìn
cô
khó hiểu.
Giang Mạn gằn từng chữ:" Môi trường phát triển của
anh
quá ưu việt, nhưng
anh
có dám
nói
anh
tốt hơn
anh
ấy
không
? Thực ra, là
anh
đố kỵ và hẹp hòi, đích thực cũng chẳng dễ coi mấy đâu."
"Đó là vì
anh
cũng là
một
con người, người con
gái
mình thích bị người ta dùng thủ đoạn cướp
đi,
anh
không
thể phản ứng lại
một
chút hay sao?" Hứa Thận Hành hít
một
hơi
thật
sâu, cố gắng để mình trấn tĩnh," Hơn nữa, từ đầu tới cuối,
anh
chỉ muốn để em hiểu, loại người như cậu ta
không
tương xứng với em."
Giang Mạn khẽ cười:"
anh
cần gì phải làm ra cái dáng vẻ quang minh, vĩ đại và chính nghĩa như vậy chứ? Tôi hỏi
anh, chuyện xảy ra với Diệp Nhã Ý vừa rồi,
anh
thật
sự
là vô tội sao?"
Hứa Thận Hành nghe vậy buồn cười lắc lắc đầu:" Em
không
tin tưởng
anh
như vậy sao? Nếu quả
thật
anh
cùng
một
giuộc với Diệp Nhã Ý, em cho rằng
anh
sẽ
không
chạm vào em sao?"
Giang Mạn nhìn vào mắt
anh
ta và
nói
:" Dĩ nhiên là tôi tin
anh
không
có ăn cùng Diệp Nhã Ý. Nhưng
anh
và
cô
ta quen biết nhau lâu như vậy, lại có chung kẻ thù, lúc
anh
và
cô
ta gặp nhau, chẳng lẽ
anh
thực
sự
không
đoán được
cô
ta muốn làm gì sao? Là hoàn toàn vô tội hay thuận nước đẩy thuyền? Tôi nghĩ tự trong
anh
biết rất
rõ."
cô
dừng lại
một
chút, rồi bổ sung
một
câu," Về phần vì sao
anh
không
chạm vào tôi? Đó chỉ là vì tôi
đã
cự tuyệt an thôi.
anh
chẳng qua là
không
muốn phạm tội mà thôi!"
Sắc mặt Hứa Thận Hành khẽ biến, bình tĩnh nhìn
cô,đôi mắt có phần ảm đảm
đi, sau đó như tự giễu mà nhếch nhếch khóe miệng.
Giang Mạn biết mình
đã
đoán trúng chút tâm tư bí
ẩn
này của
anh
ta, nhịn
không
được cất giọng cười mỉa mai:"
anh
coi, ngay cả ý nghĩ tối tăm trong lòng mình
anh
cũng
không
dám đối mặt,
anh
sao dám
nói
mình tốt hơn Trình Khiên Bắc bao nhiêu?"
Hứa Thận Hành cười cười:" Cho nên em vẫn cứ phải làm việc nghĩa
không
chùn bước mà ở bên
anh
ta sao?"
Giang Mạn lắc lắc đầu, khép mắt lại:" Tôi
không
biết. Điều duy nhất tôi biết bây giờ là, hi vọng sau này
anh
đừng xuất
hiện
trước mặt tôi nữa."
Vẻ mặt thờ ơ và lãnh đạm của
cô
khiến trái tim Hứa Thận Hành như rơi vào hầm băng,
anh
ta sững sờ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của
cô, nửa ngày
không
nói
đươc gì, cuối cùng vẫn là đứng dậy trong thất vọng và quay người bước
đi.
Kết cục của
anh
ta, thực ra
đã
được định trước từ lâu, tình
yêu
là thứ hư vô ảo tưởng nhất, dù
đã
từng khắc cốt ghi tâm đến đâu, hết chính là
đã
hết. Sau khi về nước gặp lại Giang Mạn, lúc nhìn ánh mắt
cô,
anh
ta
đã
hiểu
sự
thật
này. Chỉ là
anh
ta vẫn
không
cam lòng, nhất là khi
anh
ta biết kẻ chen ngang lại chính là Trình Khiên Bắc,
thì
sự
không
cam lòng này
đã
đạt đến đỉnh điểm.
anh
ta hao hết tâm tư để đào cho ra quá khứ của Trình Khiên Bắc, chẳng qua là muốn tìm con đường ra cho
sự
không
cam lòng này. Nhưng
anh
ta lại
không
thể
không
thừa nhận, loại tình
yêu
này quả
thật
là
không
có đạo lý, ngay cả khi người phụ nữ được xem là đủ lý trí sáng suốt như Giang Mạn, cũng
sẽ
không
vì Trình Khiên Bắc có hoàn cảnh trưởng thành thế nào, con người ra sao, mà
đi
yêu
anh
ta.
Sao có thể làm cho
anh
ta cam tâm được?
Diệp Nhã Ý hẹn gặp mặt
anh
ta, rồi trói
anh
ta đưa ra giữa đảo
nhỏ,
trên
thực tế
anh
ta
đã
đoán trước được. Lý do
anh
ta đến cuộc hẹn
thì
đúng như Giang Mạn
đã
đoán, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này để thuận nước đẩy thuyền.
không
phải
anh
ta
không
dám đối diện với tâm lý tối tăm của mình, cũng
không
phải sợ phạm tội, chỉ là hiểu được, nếu
cô
không
nguyện ý, ngoại trừ
đã
làm chuyện tổn thương
cô
thì
không
có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cuối cùng
anh
ta vẫn
không
đành lòng tổn thương
cô. Bởi vì
anh
ta biết,
cô
đã
từng
thật
tâm
thật
lòng mà thích mình bảy năm liền. Dù là bảy năm kia
đã
tan thành mây khói.
Hứa Thận Hành mở cửa, trước khi
đi
ra ngoài,
anh
ta dừng lại và quay đầu nhìn người
trên
giường
một
cái, sau đó mới nhấc chân bước ra ngoài cửa.
anh
ta vừa bước ra ngoài,
thì
ánh mắt đυ.ng ngay
một
dáng người cao lớn ở cửa. Trình Khiên Bắc
đang
dựa người vào bức tường trắng, hơi hơi cúi đầu,
một
tay xách theo
một
cà mèn giữ ấm,
một
tay
thì
chơi đùa điếu thuốc chưa châm. Nghe thấy người ra, ngước lên nhìn
một
cách bình thản.
Hai người đàn ông nhìn nhau, đều là lạnh lùng căm ghét, trong mắt mỗi người đều
không
hề có nửa điểm che giấu.
Trình Khiên Bắc nhếch môi mỉa mai, dời ánh mắt
đi, đẩy cửa bước vào trong.
Nghe thấy có người vào phòng, Giang Mạn còn tưởng là Hứa Thận Hành
đi
rồi quay lại, cau mày mở mắt ra, định mở miệng bực mình, nhìn thấy người đến
thì
bỗng dưng ngây người ra.
cô
cứ nhìn Trình Khiên Bắc như vậy, qua hồi lâu mà cũng
không
nói
được gì cả.
Trình Khiên Bắc
đi
đấn trước ghế sô pha trong phòng bệnh, như thể
không
có gì xảy ra mà
nhẹ
nhàng
nói
với
cô
:" Em
đã
ngủ cả hai mươi tiếng đồng hồ rồi, chắc là
đã
đói bụng, ngồi dậy ăn chút gì
đi
!"
Giang Mạn
không
động đậy, vẫn nhìn
anh
chăm chú, khi
anh
bày từng khay từng khay của hộp giữ ấm ra bàn trà, mới lên tiếng:" Vì sao?"
Vì sao có thể có hành động điên cuồng như vậy?
cô
không
nói
quá
rõ, nhưng
cô
biết
anh
chắc chắn
rõ
ràng.
Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bâng quơ
nhẹ
nhàng:" Nhất thời kích động."
Giang Mạn cười cười:"
anh
vẫn cứ để ý!"
Trình Khiên Bắc lắc đầu:"
không
phải
anh
để ý em và Hứa Thận Hành đêm đó xảy ra chuyện gì.
anh
chỉ ----"
anh
dừng
một
chút, ngước lên nhìn về phía
cô, màu mắt đen thẫm, thăm thẳm như nước, gằn từng chữ
một," Đố, kỵ, cậu ta."
Giang Mạn
không
biết nên khóc hay cười:"
anh
biết
rõ
là em và
anh
ta
đã
không
còn bất kỳ quan hệ gì từ lâu rồi mà."
"anh
đố kỵ cậu ta từng có được tình cảm của em."
Giang Mạn ngồi dậy, thở dài bất lực:" Trình Khiên Bắc,
anh
quả thực là bất chấp lý lẽ."
Trình Khiên Bắc bước tới, nhìn
cô
chăm chú:" Đúng,
anh
chính là bất chấp lý lẽ. Lúc trước em hỏi
anh, sau này còn tính thao túng cuộc sống của em nữa hay
không
?
anh
vốn nghĩ rằng
sẽ
không
nữa, nhưng
anh
nhận ra thực tế mình căn bản
không
thể bảo đảm,bởi vì
anh
đáng sợ hơn
anh
nghĩ."
anh
hít sâu
một
hơi, rồi
nói
tiếp," Năm mười ba tuổi ấy, sau khi
anh
suýt chút
thì
đâm chết người ta, mẹ
anh
ốm nặng
một
trận, từ đó trở
đi
anh
liền cố gắng kìm chế bản thân mình.
anh
nghiêm túc học hành, hàng năm đạt thành tích tốt từ trung học đến đại học, vì chỉ có cách này mới có thể cưỡng ép chính mình
không
được
đi
sai đường,
không
làm hại người khác. Nhưng, dãi dầm trong môi trường đó quá lâu, máu chảy trong người thực tế
đã
đổi màu từ lâu. Lúc Hứa Thận Hành rơi vào trong hồ nước, ý nghĩ duy nhất của
anh
chính là cậu ta mau mau chết
đi. Đó là những ác niệm
đang
quấy phá
sự
yên ổn trong con người
anh
suốt
một
thời gian dài. Nhiều năm như vậy,
anh
cố gắng sống như
một
người bình thường danh giá, nhưng thực ra, trong lòng
anh, cái ác vẫn luôn tồn tại."
anh
chỉ vào l*иg ngực mình:" Hứa Thận Hành
nói
đúng, nơi này của
anh
vặn vẹo."
Giang Mạn nghe
anh
nói
gằn từng chữ
một, trong cổ họng giống như có gì đó chặn ngang,
một
câu cũng
không
nói
ra được.
Trình Khiên Bắc
nói
tiếp:"Lúc trước em
nói
anh
tính kế em chẳng qua là vì ích kỷ,
anh
từng
không
cho là đúng, mà cho rằng đó là vì
yêu
em. Nhưng
hiện
giờ
anh
không
thể
không
thừa nhận, tình
yêu
của
anh
chính là ích kỷ. Cho dù
anh
từng buông tha cho em, nhưng có thể
không
qua lâu
thì
sẽ
đổi ý. Đối với
anh, khái niệm tình
yêu, đơn giản chính là chiếm lấy và
không
chế."
anh
đi
đến bên đầu giường, hai mắt có phần đỏ lên," Cho nên,
anh
sẽ
làm gì với em trong tương lai,
anh
đều
không
cam đoan được."
Giang Mạn đối diện ánh mắt
anh, rốt cục mở miệng bằng giọng
nói
khàn khàn:" Ý
anh
là gì khi
nói
điều này?"
Trình Khiên Bắc
nói
:" Hứa Thận Hành vẫn luôn muốn để em biết
anh
là loại người gì, vậy
anh
sẽ
để em biết cuối cùng
anh
là
một
người như thế nào."
" Sau đó
thì
sao?"
" Sau đó em đưa ra quyết định."
Giang Mạn khẽ cười:" Nếu
anh
đã
nói
mình là người như vậy, em có thể tự mình đưa ra quyết định
không
?"
Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, rồi
nói
bằng giọng nhàn nhạt:"
anh
chỉ cho em
một
cơ hội."
Giang Mạn:" Được, vậy chúng ta
đi
cục dân chính ly hôn
đi."
Trình Khiên Bắc trầm tư nhìn
cô
một
lúc lâu,
sự
mất mát và buồn bã lóe lên trong mắt, cuối cùng vẫn gật gật đầu:" Ừm, em ăn gì
đi, rồi chúng ta
đi."