Dương Minh Vũ sửng sốt, như bị điểm huyệt đứng im. Tam công công gọi hắn hai tiếng, thấy hoàng thượng vẫn còn trên mây thì to gan tiến đến lay người. Lúc này Dương Minh Vũ mới hoàn hồn, không hiểu tại sao rõ ràng hắn tu dưỡng rất tốt, trước giờ chưa từng có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, bây giờ lại vì một cái bóng của nam nhân mà cứng ©ôи ŧɧịt̠. Quả thật rất mất mặt, hắn ho nhẹ che giấu tâm tư chột dạ của mình. Hỏi Tam công công về chàng thiếu niên vừa chạy qua kia. Tam công công tai mắt khắp nơi, mạng lưới tình báo nhiều vô cùng, nhanh chóng đã nhận ra kia là vị tiểu thế tử trong lời đồn, con trai duy nhất của chính thê Thân vương đời này.
Dương Minh Vũ không ngờ Thân vương này lại có một đứa con đẹp đến vậy. Lần trước gặp mặt lúc rước dâu, ấn tượng của hắn về cậu rất mờ nhạt, quần áo miễn cưỡng được coi là tốt, nhưng mặt mày lại u ám đầy đau thương, rõ ràng bị chèn ép nhưng mở miệng một câu cũng không dám. Hắn thân là hoàng đế một nước, lại có huyết thống cao nguyên hoang dã, cách suy nghĩ có phần mạnh mẽ. Đã là nam nhi thì phải có khí phách, mạnh dạn đấu tranh cho bản thân, không nên nhút nhát như chuột cống để tiểu nhân tùy ý chà đạp. Vị thế tử này ốm yếu nhút nhát, hắn cũng không để tâm những chuyện xảy ra với cậu.
Bây giờ Văn Tú Chiêu như là một người hoàn toàn khác, chỉ có mỗi bóng lưng đã khiến hắn xao xuyến, lưu luyến không muốn rời, ©ôи ŧɧịt̠ trong quần còn cứng đến mức đau nhức. Dương Minh Vũ không biết cảm giác bây giờ của mình bị làm sao, hắn chỉ biết mình rất muốn thấy mặt Tú Chiêu.
"Tam công công, truyền lệnh cho Văn Thân vương gọi cả nhà ra tiếp đón trẫm, không chừa một ai."
Tam công công hiểu ý hoàng thượng, đây là mệnh lệnh muốn riêng Tú Chiêu tiếp giá. Ông mau chóng báo với Văn Thân vương, đưa hoàng thượng vào khách phòng.
Tú Chiêu vừa mới khổ tâm đem toàn bộ tài sản tiết kiệm mà nguyên chủ có để lấy tin tức của nam chủ, còn không yên tâm tốn điểm tích lũy mua buff, vốn thủ sẵn tinh thần sẽ rất lâu mới gặp được. Ai ngờ hôm trước mới lo lắng, hôm nay đã gặp được. Tú Chiêu nghe nha hoàn thông báo, nhanh chóng sửa soạn bản thân, thay một bộ y phục trắng khác xinh đẹp hơn, cài một chiếc trâm ngọc hiếm hoi trong hộp, hài lòng tấm tắc rồi chạy đi gặp nam chủ.
Dương Văn Minh ngồi trên sảnh chính, bản thân hắn địa vị cao quý, dù tới làm khách thì cả phủ cũng không ai dám ngồi trừ khi hắn cho phép. Cả nhà Văn Thân vương đứng cả buổi, chân cũng sắp tê rần, khổ sở nhìn hoàng thượng nhàn nhã thử trà thơm. Lúc Tú Chiêu vội vã chạy đến, Dương Minh Vũ mới nâng mắt rồng lên khỏi tách trà, mỉm cười cho tất cả bình thân. Hắn nhìn Tú Chiêu xinh đẹp ngồi ở vị trí xa mình nhất, nhíu mày:
"Kia là tiểu thế tử Văn Tú Chiêu? Mau lại đây trẫm nhìn xem."
Tú Chiêu giật mình, đứng lên đi về phía hoàng thượng, bộ y phục trắng tinh thướt tha, đai lưng thêu vân mây ôm trọn eo thon. Hoa văn mây trắng điểm chim hạc được thêu thủ công bằng chỉ bạc uốn lượn trên vải, theo mỗi bước chân lượn lờ vào mắt hắn. Tú Chiêu rất hợp với màu trắng, làn da non như trứng gà kết hợp với nhau tạo ra khí khái công tử, vừa mảnh mai lại vừa thanh lịch.
Dương Minh Vũ rất thích bộ dáng này, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn cũng rất thích. Vừa nhìn thấy Tú Chiêu đã giật giật muốn chui ra, may mắn hắn ngồi một mình, cũng không ai thấy đũng quần phồng lên khác thường kia.
"Thế tử Văn Thân vương - Văn Tú Chiêu bái kiến hoàng thượng."
Giọng nói êm tai mềm mại trong không khí, rõ ràng mạch lạc, nghe vô cùng êm tai. Dương Minh Vũ cho cậu đứng lên, vẫy tay bảo cậu đến gần mình.
"Tốt, lâu lắm rồi trẫm không đến phủ Thân vương. Tiểu thế tử nay cũng đã thành nam nhân khí phách, không còn nhút nhát như trước nữa. Tam công công, ban thưởng cho thế tử 10 xấp vải thượng hạng, trẫm muốn thưởng cho thế tử vài bộ y phục mới."
Từ lúc Tú Chiêu vào cửa, Văn Thân vương cùng các tiểu thϊếp và con cháu đều bị bỏ qua. Ông ta không những bị đứng cả buổi, mà còn bị hoàng thượng trực tiếp xem nhẹ, nhìn hắn kéo đứa con trai phế vật kia xem qua xem lại, hoàn toàn không coi mình ra gì. Tú Chiêu tuy là thế tử của ông ta, nhưng từ nhỏ đã bị ông ta ghét bỏ, sau khi chính thất mất còn tệ hại hơn, trực tiếp vứt cho tiểu thϊếp khác nuôi nấng. Nếu không phải mẹ của Văn Dung không thể đẻ con trai, ông đã cũng đã đá bay chức danh thế tử này từ lâu. Tú Chiêu chỉ là con cờ bịt miệng thiên hạ, để ông không đeo theo tội danh ruồng bỏ con vợ cả.
Cả nhà nhìn một màn này đã vô cùng sợ hãi, hoàng thượng mà chú ý đến Tú Chiêu, người chết sẽ là bọn họ. Ngày thường các tiểu thϊếp cùng con cái Văn Thân vương luôn lấy cớ chèn ép Tú Chiêu, cả vương phủ đều biết cậu là phế vật không ai cần cũng không ai thương, cho nên vô tư ức hϊếp cậu. Nếu bây giờ cậu dám tố cáo với hoàng thượng, chắc chắn bọn họ sẽ không được sống yên.
Tú Chiêu chỉ mãi mê tìm cách gần gũi nam chủ, nào biết mình đã gây ra thù hận cho người khác đâu. Dương Minh Vũ thì lại để ý, hắn một tay ôm Tú Chiêu lên đùi mình hỏi han ân cần, một bên âm thầm quan sát đám người bên dưới, nhìn thấy vẻ mặt hung ác nhắm thẳng vào Tú Chiêu, hắn liền lạnh lùng nhìn lại, những người này đối với hắn đều là cỏ rác, chưa xứng đáng để tự bản thân hắn ra tay. Nhưng nghĩ đến mĩ nhân non mềm trong tay bị ức hϊếp, máu nóng trong người sôi sục, không khác gì con ngựa hoang háu chiến bị đe dọa, sẵn sàng đá chết kẻ nào dám chọc mình.
Cả một buổi hoàng thượng ngự giá chỉ toàn ở bên Tú Chiêu, chưa từng rời mắt. Hắn xem nhẹ cả phủ Thân vương, rõ ràng truyền lệnh cả nhà phải đến tiếp đón, nhưng chỉ có Tú Chiêu mới làm hắn mở lời, kiên nhẫn hỏi han. Tú Chiêu hỏi cái gì, thắc mắc ra làm sao, hắn đều kiên nhẫn trả lời toàn bộ, thoải mái hưởng thụ mùi thơm liên tục bay tới. Hoàng thượng như trúng phải bùa mê, liên tục ôm Tú Chiêu vào lòng tâm sự. Khiến cho các con gái của tiểu thϊếp đứng bên dưới ghen đỏ mắt, tỷ tỷ được gả vào cung, mỗi tháng đều gửi về nhà mẹ đẻ không biết bao nhiêu châu báu ngọc ngà, các cô ả đều thèm muốn những vị trí trống trong cung kia, một lòng muốn biến thành phượng hoàng. Một đứa con bị bỏ rơi, bất nam bất nữ mà cũng dám mê hoặc hoàng thượng! Các cô ả lập tức nghĩ kế ức hϊếp Tú Chiêu, đợi hoàng thượng hồi cung, ngày chết của nó cũng sẽ đến.
Dương Minh Vũ quyến luyến không thôi, hắn vừa nghe chất mọng mềm mại từ trong xương cốt của Tú Chiêu đã nứиɠ muốn chết. Rõ ràng là một nam nhi, tuy vẫn còn non nớt, nhưng lại eo mềm mông múp, làn da trắng sữa nõn nà, đến cả môi đỏ khi nói chuyện cũng chu lên, căng mọng đến mức hắn muốn cắn cho nát. Tuy rằng vừa gặp đã muốn chiếm lấy, nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc. Tú Chiêu vẫn còn là tiểu thế tử Thân vương phủ, hắn vẫn là đương kim hoàng đế Dương triều, không thể cắm trễ ở phủ Thân vương mãi được. Tiệc vui rồi cũng sẽ tàn, tam công công thấy trời đã ngả chiều, tiến lên đề nghị hoàng thượng hồi cung, tránh bỏ bê triều chính. Dương Minh Vũ gật đầu, lệnh cho người hồi cung, nhìn mĩ nhân giây trước còn ngồi trên đùi hắn khoa tay múa chân, giây sau lại nhảy phắt xuống như mèo con, tiễn hắn về.
"Hoàng thượng phải hồi cung ạ? Tú Chiêu thất lễ, làm chậm trễ thời gian của hoàng thượng, xin người đừng trách phạt."
Dương Minh Vũ cắn răng, bàn tay mất đi mông mềm, ©ôи ŧɧịt̠ trong quần kháng nghị hắn càng lúc càng lớn, bắt ép hắn nhào nặn lại cái mông mẩy kia, không cho rời. Nhưng tình huống này đã không còn cớ gì thân mật nữa, hắn đành phất tay áo đứng dậy, mau chóng hồi cung.
"Trẫm không trách em, mau đứng lên. Hôm nay trẫm tới thăm vương phủ cũng là tùy ý quan tâm, không cần suy nghĩ nhiều. Văn Thân vương nuôi dạy con trai rất tốt, lễ phép thông minh. Ban thưởng!"
Tam công công tuân mệnh, mang châu báu liên thành đến thưởng cho Văn Quý, trước giờ hoàng thượng đều nổi tiếng là vị vua hào phóng, mỗi lần hài lòng điều gì đều thưởng lớn, chưa bao giờ keo kiệt
Tú Chiêu ngưỡng mộ, cậu bây giờ là phế thế tử, thật sự rất nghèo rất nghèo. Nhìn thấy vàng bạc chói sáng lấp lánh, không khỏi nhớ đến mấy cái bánh thơm thơm giá như trên trời ở ngoài tiệm, nước miếng sắp trào ra tới nơi. Nếu nam chủ cũng cho tiền cậu thì tốt quá rồi, hắn hào phóng như vậy, bỏ tiền ra mua thông tin cũng không lỗ, nếu mình quyến rũ hắn thành công, còn sợ bản thân mình không có bánh ăn chắc? Đến thời cổ đại đồ ăn vừa thơm vừa độc đáo, món nào cũng cầu kỳ hút mắt cậu, sống trong thế giới cũ, tới khi bệnh mất cũng chưa thử được bao nhiêu món, vô cùng nhạt nhẽo.
Dương Minh Vũ nhìn ánh mắt lấp lánh của tiểu thế tử, môi mỏng cong lên. Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ ngốc nghếch của cậu, trong lòng đã đem ra hôn cắn mấy lần, thầm nghĩ kế sách công khai ban thưởng cho cậu. Nhấn nhá một lúc thì trời cũng đã ngả chiều hoàn toàn, đoàn kiệu sang trọng đã chuẩn bị sẵn sàng, cả phủ Thân vương tiếp đón thiên tử hồi cung.
Ngồi trong kiệu, nhàm chán nhìn lâu son đi xa dần. Dương Minh Vũ gõ gõ mặt bàn gỗ, nhìn lư hương lượn lờ trên kiệu, bỗng nhiên gọi Tam công công:
"Tam Độc, ngươi bảo với thị vệ phủ Văn Quý theo dõi Tú Chiêu, nếu em ấy bị bắt nạt thì lập tức xử lí, không được để em ấy sợ. Làm trong âm thầm, dọn dẹp sạch sẽ là được."
Tam công công nghe lệnh, đi ngược lại đoàn kiệu của thiên tử, nhanh chóng ẩn mình rời đi.
Tú Chiêu vui vẻ lắc lư, hôm nay cậu đã được nam chủ chú ý, còn ban thưởng y phục mới, nhìn xấp lụa thượng hạng mang theo khí chất xa hoa làm cậu thích đến híp mắt, bộ đồ trên người sạch sẽ nhưng chất vải khá kém, l*и nhỏ của cậu bị cọ không được thoải mái lắm, sờ sờ mấy tấm vải kia lần nữa, chất vải mềm mịn êm tay, nếu may y phục mặc lên người, nhất định l*и nhỏ sẽ thoải mái không ít. Quả nhiên hoàng thượng rất ôn nhu, Tú Chiêu cảm thấy hắn rất tinh tế, nhìn sơ qua cũng biết mình mặc không đủ ấm, tri kỉ tặng cho vải may.
Thiên tử vừa đi, bọn người trong phủ liền sốt ruột hành động. Các cô ả đều nóng lòng muốn dạy dỗ Tú Chiêu, để tránh đêm dài lắm mộng, Tú Chiêu vừa về phòng đã lén lút đi theo. Văn Quý có rất nhiều tiểu thϊếp và tình nhân, ông ta chỉ cưới về có mấy người, còn lại đều là lén lút để tránh miệng đời. Những cô ả này đều là con của tiểu thϊếp và tình nhân, Văn Quý bản tính đa nghi cáo già, rất ít khi cho phép tình nhân mamg thai con mình, phát hiện đều bị gϊếŧ chết. Những đứa con này đều là ông ta cho phép có được, đáng tiếc toàn là con gái, nếu không Tú Chiêu cũng không an toàn giữ được mạng sống để làm thế tử như bây giờ. Bọn họ vốn là con tiểu thϊếp, địa vị không được coi trọng, bổng lộc trong phủ tuy đối với người ngoài là cao không thể với tới, nhưng đối với bản tính ăn chơi đàn đúm của các ả thì không thể nào đủ được. Vì vậy lương bổng, tiền chi tiêu của con cả đều bị xâu xé, chia bớt vào túi riêng. Bây giờ tình thế đã khác, các ả không thể để Tú Chiêu cáo trạng với hoàng thượng, càng không để tên phế vật này quyến rũ thiên tử, cho nên khi hắn vừa rời đi, đã gấp rúc kéo nhau theo đuôi cậu, mỗi người đều mang theo tâm tư xấu, tâm lí muốn dồn Tú Chiêu vào chỗ chết.
Một trong số đó là Văn Lan, cô nàng chính là người lớn nhất trong đám chị em, bản tính dâʍ ɖu͙© có tiếng, ăn chơi tiêu pha đến mức dân làng chơi trong thành đô không ai không biết. Cô ả chính là người bày kế hãm hại Tú Chiêu thâm độc nhất, cũng là người Tú Chiêu sợ nhất trong Thân vương phủ. Lúc này Văn Lan kéo theo chị em của mình, nấp sau hòn non bộ, chờ đợi Tú Chiêu đi ra. Vừa lúc cậu định đi dạo, muốn đâm chết rồi thả xuống sông.
Nhìn thấy người ngày càng đến gần, Văn Lan rút dao găm ra, ngay lập tức muốn đâm từ sau lưng Tú Chiêu. Các chị em còn lại giữ nhiệm vụ trông chừng, có người còn đề phòng mang theo một tấm vải trắng, nếu Tú Chiêu không bị đâm chết thì dùng nó thắt cổ cậu. Thủ đoạn độc ác tàn nhẫn đến giật mình.
Văn Lan chưa kịp đến gần Tú Chiêu, cánh tay cầm dao đã biến mất, ả chưa kịp la hét, đã bị thị vệ của hoàng thượng chém đầu. Vết cắt sắc bén tàn nhẫn, chết không nhắm mắt. Vì trời đã nhá nhem tối, không một ai phát hiện ra, những chị em còn lại đợi mãi không thấy Văn Lan ra hiệu, tò mò ra xem thử, thủ sẵn vải trắng trên tay. Gần như ngay lập tức cũng bị mất mạng, thảm trạng khiến cho ai nhìn thấy cũng giật mình. Thị vệ được Dương Minh Vũ huấn luyện rất kĩ lưỡng, đều là những con dao sắc bén của hắn, chỉ nghe lệnh hoàng thượng, khuyết thiếu tình cảm, ra tay cực kì nhanh gọn. Thị vệ nhìn Tú Chiêu ngây thơ ngồi ăn bánh ngọt, nhẹ nhàng thu dọn tất cả, trả lại hiện trạng tươi đẹp ban đầu.
Tú Chiêu ăn bánh uống nước, mỹ mãn ôm bụng nhớ thương nam chủ. Không biết khi nào được thấy hắn lần nữa, ở Thân vương phủ thật sự rất cô đơn, thân phận bị ghẻ lạnh làm cậu không thể nói chuyện với ai, cũng như không được đối xử tốt chút nào. Bộ dạng ngốc nghếch ngây thơ làm cho người ta cạn lời, những tên thị vệ ẩn nấp gần đó cũng ngó qua, vị tiểu thế tử hoàng thượng để ý này, hình như có hơi ngốc ngốc.
Dương Minh Vũ vẫn như thường lệ, hồi cung ngự thiện thì phê duyệt tấu chương. Nghe được Tam công công báo cáo chuyện bên Văn Thân vương, hài lòng gật đầu. Hắn đã sớm gai mắt những cô ả dùng ánh mắt độc ác nhìn Tú Chiêu kia, hận không thể tự mình móc ra đem đi vứt. Hắn không nhận mình là minh quân, làm vua phải cứng rắn tàn nhẫn, minh quân chỉ là vỏ bọc để hắn dễ dàng tiếp nhận vương quyền mà thôi.
Không nhắc thì thôi, mà nhắc thì trong lòng lại ngứa ngáy. Mới không gặp một chút thôi mà hắn đã thấy nhớ nhung Tú Chiêu, bàn tay dường như còn lưu lại cảm giác thân mật với thịt mông. Côи ŧɧịt̠ trong quần lần thứ hai nứиɠ lên, Dương Minh Vũ thở dài, hắn muốn trừng phạt ©ôи ŧɧịt̠ lớn trong quần kia, không hiểu sao từ khi gặp Tú Chiêu cứ nứиɠ không ngừng, tưởng tượng thôi cũng sôi sùng sục, không chịu dịu xuống. Trong đầu hắn chỉ toàn là cánh mông mập mềm mụp kia, bờ môi hồng thắm căng mọng, giọng nói êm tai dịu dàng của Tú Chiêu, thèm được gặp cậu ngay lập tức.
Dương Minh Vũ nhớ Tú Chiêu đến mức không còn tâm tư phê duyệt tấu chương, hắn buồn bực gạt qua một bên, tay gõ từng nhịp quy luật trên bàn, suy nghĩ làm sao để khiến Tú Chiêu vào cung hầu ©ôи ŧɧịt̠ mình. Hắn hoàn toàn không giấu diếm ý da^ʍ của bản thân đối với cậu, ngay từ khi nhìn thấy đã muốn ȶᏂασ. Tam công công thấy hắn suy tư, âm thầm sắp xếp lại tấu chương lộn xộn rơi dưới sàn, nghĩ thầm chắc thiên tử bận rộn nhiều việc tâm lí không được thoải mái, nào có nghĩ trong đầu đương kim hoàng thượng đầy là ý da^ʍ, muốn ȶᏂασ nhừ tiểu thế tử vừa mới gặp hôm nay đâu.