Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong, Lật Thế chảy đầy mồ hôi lạnh, ôm bụng quỳ lên đất, Bạch Giang Xuyên ôm cô, hôn cô từ phía sau.
“Sướиɠ quá Lật Thế, lỗ nhỏ kẹp chặt quá.”
“Đi ra ngoài, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra đi!”
Hắn không nghe theo mà cọ cọ lên mặt cô: “Rót ở bên trong thì có sao, không chừng sẽ có con tϊиɧ ŧяùиɠ nào mạnh mẽ khiến em có thể mang thai.”
“Cút đi!” Cô khóc lóc giãy giụa, Bạch Giang Xuyên thấy cô phản kháng, ngừng lại.
Gậy thịt còn cắm trong cơ thể cô, hưng phấn nhảy lên, cô không ngừng khóc, đầu tựa lên lan can trước mặt, trông cực kỳ đáng thương.
“Bin yeutruyen.net Laden!”
Bạch Giang Xuyên quát ra bên ngoài.
Không lâu sau, nó ngậm chìa khóa trong miệng, hưng phấn lắc qua lắc lại, đi đến nhả chìa khóa lên tay hắn.
Bạch Giang Xuyên ôm cô đi tắm, móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, đặt cô nằm trên giường nghỉ ngơi thoải mái, kết quả nằm mơ cũng không thành thật, khóc thảm thiết hơn bao giờ hết, cứ nhắc đến mẹ mãi thôi.
Trước nay hắn chưa từng cảm thấy người nhà quan trọng bao nhiêu, có cũng được không có cũng được, đương nhiên cũng không hiểu cảm xúc hiện tại của cô, Bạch Giang Xuyên muốn mang cô xa chạy cao bay, sau đó sống ở bên cô cả đời.
Mơ mộng nghe có vẻ buồn cười nhưng hắn đã chuẩn bị tốt rồi, hai người một chó, hắn chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
e b o o k t r u y e n . n e t
Nhưng Lật Thế vẫn muốn rời khỏi hắn.
Vừa mới tỉnh ngủ, mặc áo sơmi của hắn là đã chạy, nếu không phải hắn đang nấu cơm trong phòng bếp lầu một thì bây giờ yeutruyen.net đã chạy mất rồi, hắn tức giận cầm xẻng cơm đuổi theo cô, Lật Thế ngã ôm đầu ở bậc cầu thang.
“Em còn muốn chạy đi đâu!? Ở dưới mí mắt tôi mà còn dám chạy, có phải em đủ lông đủ cánh rồi hay không?”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cô không rên một tiếng, chỉ chờ cái xẻng cơm trong tay hắn đập lên đầu cô, nhưng cơn đau trong dự đoán lại không xuất hiện, Bạch Giang Xuyên tức đỏ mắt, mặc một bộ tạp dề không hợp mắt miếng nào, đứng im ở đó, hắn như bắt quả tang vợ nɠɵạı ŧìиɧ vậy.
“Mẹ nó, lên lầu phát ngốc cho ông đây đi, bằng không hôm nay em đừng nghĩ tới việc ăn cơm!”
Cô vừa định đứng dậy, cửa lớn đã bị đập mạnh, Bạch Giang Xuyên tưởng Bạch Thanh tới, vội vàng bế cô chuẩn bị lên lầu, Bin Laden hung ác sủa về phía cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng lạ.
“Lật Thế! Lật Thế! Có phải em ở bên trong không?”
“Thằng chó nào vậy?” Bạch Giang Xuyên nổi giận nhìn cô.
Vừa nghe giọng là biết Trình Tịnh, có vẻ thấy cô không ở nhà anh ta nên gấp gáp đi tìm người, thật là kỳ quái, anh ta lại nghĩ đến nhà của Bạch Giang Xuyên trước tiên.
“Bỏ tôi xuống!”
“Mẹ nó, tôi phải nhanh chân xem là thằng chó nào!”
Hắn hùng hồn bước xuống dưới lầu, Lật Thế vội vàng đuổi theo, thấy hắn mở cửa muốn đánh người.
“Mẹ nó, mày là đứa mang cô ấy đi phải không?! Phụ nữ của ông đây mà cũng dám động!” Hắn tức đế mất trí, trực tiếp giơ nắm đấm lên, Trình Tịnh tránh thoát, không ngờ sau đó Lật Thế lại ném một chiếc dép lê lên đầu Bạch Giang Xuyên.
“Anh phát điên gì vậy, không cho phép động vào anh ấy!”
Hắn đột nhiên đi lên phía trước, tay vươn ra, Trình Tịnh lui về sau một bước.
“Hay, hay lắm!”
Bạch Giang Xuyên dữ tợn chỉ vào cô: “Em với nó phát triển đến đâu rồi? Em che chở nó như vậy, có phải có gian tình gì hay không? Do tôi xem thường em rồi, Lật Thế, em có tin tôi chơi chết nó không hả?!”
Dáng vẻ tức đến mất trí của hắn khiến Lật Thế không dám nói rõ, dù sao hắn cũng là một tên bị bệnh tâm thần.
Trình Tịnh cười: “Anh hiểu lầm rồi ngài Bạch, tôi là cảnh sát hình sự, đến tìm cô Lật là muốn báo với cô ấy một tiếng, Vu Kiều đã bị chúng tôi bắt được, những cửa hàng thú cưng dưới danh nghĩa bà ta có lẽ sẽ cần người chung hộ thừa kế, trước mắt có vẻ chỉ có một mình cô ấy được chọn.”
Bạch Giang Xuyên cười một tiếng: “Cảnh sát hình sự ư? Cảnh sát hình sự tới cứu em kìa, Lật Thế em cũng giỏi đó, em quăng tôi đi đâu rồi, có phải em khinh thường ông đây không có thành tựu nên em mới coi trọng cảnh sát hình sự hay không?”
Lật Thế làm lơ mấy lời của hắn, nói với Trình Tịnh: “Tôi không thể thừa kế được, tôi vốn không thích thú cưng rồi, giao cho toà án giải quyết đi.”
“Đừng như vậy, đây là một cơ hội làm giàu cho em, tôi thấy có lợi cho em nên mới giao quyền quyết định vào tay em đấy, em cứ suy xét thử xem, nửa tháng sau, trước khi mở phiên toà rồi trả lời tôi.”
Bạch Giang Xuyên đá cửa gào thét: “Dám làm lơ tôi hả?! Gan em to rồi đấy!”
Trình Tịnh nhìn hắn một cái, rồi nhìn qua Lật Thế, ý muốn hỏi có cần anh ta cứu cô ra hay không.
Lật Thế lắc đầu: “Mấy ngày nay cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu cần gì thì tôi sẽ đi tìm anh.”
“Trước mặt tôi mà em nói đi tìm thằng khác ư? Lật Thế em không muốn sống nữa hả?”
Trình Tịnh bất đắc dĩ cong môi, người đàn ông này nổi điên lên giống như bệnh nhân tâm thần không có đầu óc vậy, có vẻ không dám động vào cô, tạm thời có thể bảo đảm cô không gặp nguy hiểm.
“Được, tôi đi trước, lúc nào cũng đợi tin của em, đây là số điện thoại của tôi.” Anh ta lấy một tờ giấy phẳng phiu từ trong túi ra, phía trên viết một dãy số.
Bạch Giang Xuyên vừa định cầm xé, Lật Thế nhanh nhẹn lấy đi, tức giận nhìn hắn.
“Bạch Giang Xuyên anh đừng nổi điên nữa được không?! Ngoài đánh người ra thì anh biết làm gì nữa? Cứ rống giọng kêu to như không não, tôi thấy phiền chết đi được, có bản lĩnh thì bây giờ anh đánh chết tôi đi, như vậy anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ chạy theo người khác.”
Hắn khó tin mà nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là thái độ khi em nói chuyện với tôi sao?”
Bàn tay giơ lên giữa không trung, hai mắt của Lật Thế không nháy một cái nào, vẻ mặt cao trừng hắn, Trình Tịnh chuẩn bị ngăn cản động tác của hắn mọi lúc.
Nhưng hắn chậm chạp không vung xuống, cái tay ở giữa không trung run nhè nhẹ, đầu ngón tay cuộn tròn, hắn xụ mặt như người ta thiếu hắn mấy triệu vậy.
Sau đó túm tay cô kéo vào nhà, đóng sầm cửa lại, chặn Trình Tịnh ở bên ngoài.
Anh ta đứng ở ngoài nghe ngóng rất lâu, không hề nghe thấy tiếng đánh người hay cãi nhau bên trong.