“Mẹ kiếp, em nhả ra cho ông đây!” Bạch Giang Xuyên bóp chặt cổ cô, nửa khuôn mặt mới được giải thoát, đau đến mức cơ mặt của hắn đang run rẩy, lau mặt một phen, phát hiện đã bị cắn chảy máu.
“Em là chó sao?”
“Anh mới là chó!” Lật Thế đỏ mắt đá hắn: “Vốn lẽ lừ thế, anh là chó, còn chó hơn cả con chó nữa!”
Hắn tức giận vuốt mặt cười: “Được, hôm nay tôi cho em xem cái gì mới là chó.”
“A! Bạch Giang Xuyên!”
Quần áo bị kéo rơi, hắn ghé lên vai cô rồi gặm cắn như phát điên, bốn phía là lan can, Lật Thế không còn sức trở tay, từng dấu răng lần lượt xuất hiện trên da, vừa ngứa vừa đau, cô khó chịu vặn vẹo lung tung, Bạch Giang Xuyên nâng chân cô lên, cắn lên đùi.
“Anh đang cắn nơi nào vậy, cút ngay!” Cô hoảng sợ, hai chân bị nâng lên, không thể nào ngồi dậy, chỉ có thể giơ nắm tay, không ngừng đánh đấm kháng nghị trên người hắn, cô đã biết rõ hắn muốn làm gì rồi.
Liếʍ môi âʍ ɦộ mềm mại qua một lớp qυầи ɭóŧ, Lật Thế mềm nhũn người, không có sức lực, nhìn cây gậy thịt cứng rắn phía trên đang sung sức, yếu ớt không thể thốt nên lời, còn pha thêm chút yêu kiều rêи ɾỉ.
“Đừng liếʍ… nơi đó, đừng liếʍ mà, anh tránh ra đi!”
“Tôi còn muốn cắm vào nữa đó, sao có thể bảo tôi tránh ra được?”
Nhận thấy cô đang rỉ nước, Bạch Giang Xuyên quỳ lên, kéo tay cô, đè lên thứ to lớn đang bừng sức sống của mình, thấy cô trắng bệch mặt mới cười nói.
“Lớn không? Cắm vào bên trong em được không, cắm vào rồi thì Lật Thế là người của tôi, tôi không chơi hỏng em, tôi chơi em sướиɠ, sướиɠ đến mức gọi tôi là chồng.”
“Đồ biếи ŧɦái, cút cho tôi!” Cô nhấc chân đá lên mặt hắn, bị hắn nắm lấy mắt cá chân, cởi giày, vươn đầu lưỡi liếʍ lên ngón chân cô.
“Ăn ngon thật, chân của Lật Thế cũng thơm quá.”
Vẻ mặt của cô giống như bị thiên lôi đánh, như đang nhìn một tên ngốc, vô cùng chán ghét.
“Đồ biếи ŧɦái, cút cho tôi!”
Giây tiếp theo cô đã không phát ra tiếng, Bạch Giang Xuyên kéo quần xuống, bạo lực xé rách qυầи ɭóŧ cô, giữ lấy thân gậy nhét vào bên trong cô, Lật Thế đã chuẩn bị sẽ đau như xé rách, lại không ngờ hắn chỉ nhét qυყ đầυ vào.
“Chậc, nhỏ quá, mấy yeutruyen.net ngày không làm em mà giống như lần đầu tiên vậy, làm em đổ máu thì phải làm sao đây, Lật Thế em chủ động một chút, thả lỏng nuốt nó vào.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cô tức đỏ mắt, không dám cử động: “Anh rút ra ngoài được không, tôi thật không muốn bị anh cắm đâu.”
“Vậy em muốn bị ai cắm?” Nói đến đây hắn liền lạnh mặt: “Thằng đàn ông cứu em ra ngoài đó sao? Dươиɠ ѵậŧ của nó có lớn bằng của ông đây không? Hửm?”
“Anh nói bậy gì đó!” Lật Thế thét chói tai mắng hắn, hình tượng chính nghĩa của Trình Tịnh trong lòng cô sẽ không thay đổi, nghe những lời nhục mạ như vậy thật sự rất không vui.
“Che chở cho thằng khác trước mặt tôi, Lật Thế em cũng to gan quá đấy! Xem tôi cắm em không mở miệng ra được thế nào đây.”
Cây gậy thịt phủ đầy gân xanh chậm rãi chen vào bên trong, quá trình không dễ chịu chút nào, âʍ đa͙σ rất chặt, cái lỗ đó không chịu đón lấy vật dưới thân của hắn, khiến Bạch Giang Xuyên đổ đầy mồ hôi, môi âʍ ɦộ hồng hào bị căng ra một khe hở to bằng nắm tay của cô, gậy thịt màu tím đen giống như một cây gậy thô ráp vậy.
“Tôi thật sự rất khó chịu… Bạch Giang Xuyên, Bạch Giang Xuyên!”
“Ông đây cũng khó chịu vậy! Chịu đựng cho tôi.”
Hắn nhấp lúc sâu lúc nông vào bên trong, để lại nửa cây gậy vẫn chưa tiến vào, chỉ có thể khiến cô chảy nước, Bạch Giang Xuyên vén áo cô lên, ngậm lấy hakt đào nho nhỏ, Lật Thế không ngừng kéo tóc hắn.
“Anh đừng liếʍ… đừng liếʍ mà, thật khó chịu, hức cút ngay, đừng tra tấn tôi, tôi không chịu nổi.”
Ngón tay của hắn lướt qua nơi kết hợp của hai người, khiến hắn bất ngờ là nó còn chảy nước, ưỡn hông nhét gậy thịt vào bên trong, rút rồi cắm, huyệt nhỏ vừa mềm vừa cắm, không ngừng dùng sức.
“Ưm thoải mái, thoải mái quá Lật Thế, em có cảm thấy vậy không? Sướиɠ quá!”
Nước bọt đinh đầy ngực, hắn nhéo núʍ ѵú của cô, cười xấu xa.
“Gâu!”
Bin Laden ngoài cửa đột nhiên kêu lên, doạ cô co rụt lại, khiến cây gậy thịt phía dưới sắp bị xoắn gãy, hít hà một hơi.
Bạch Giang Xuyên hung tợn liếc nó một cái: “Cút đi!”
Bin Laden rũ đầu, vô cùng buồn bã, cắn chìa khóa cửa, lắc qua lắc lại bước ra ngoài.
“Hức… ra ngoài, khó nhét vào quá, bụng rất khó chịu, anh đi ra ngoài mau.”
Hắn nhẹ giọng dỗ dành, lau nước mắt cho cô: “Ngoan, cục cưng đợi tôi khiến em lêи đỉиɦ đi, nước chảy thành sông rồi, bây giờ không có gì quấy rầy hai ta nữa đâu.”
“Hu hu, người xấu, rút đồ của anh ra mau!”
Khóc sưng hai mắt rất không đáng yêu, Bạch Giang Xuyên hết hôn rồi ôm, phía dưới vẫn không ngừng thọc vào rút ra, nếp uốn bên trong cũng bị tra tấn, tốc độ từ chậm đến nhanh, Bạch Giang Xuyên ghé vào bên tai cô, người đàn ông thở dốc gợi cảm, tiếng hít thở trầm thấp, phả lên cổ cô.
“Ưm Lật Thế, thật thoải mái, nơi đó rất chật, tôi làm nhẹ, bên ngoài còn nửa cây chưa vào nữa này.”
Cô bị mấy tiếng thở dốc này tra tấn phát điên, lắc đầu nói không cần, gậy thịt càng dùng sức cắm vào, dòng nước chảy từ huyệt nhỏ lên đùi trong, hắn nhân lúc đó mà nhét vào thêm, nhấp căng bụng, chín nông một sâu, khiến cô hy vọng rồi lại tuyệt vọng, rõ ràng đã sắp rút ra rồi mà lại đột nhiên cắm vào bên trong tử ©υиɠ.
“Ưm bỏ đi, không cần vào nữa, căng quá, bụng căng lên rồi hu hu hức, Bạch Giang Xuyên!”
“Gọi chồng đi.” Hắn không biết liêm sỉ liếʍ miệng và cổ của cô, vừa cắn vừa nói.
“Gọi chồng thì tôi sẽ nhẹ một chút.”
Nước mắt của Lật Thế chảy xuống lỗ tai, đẩy l*иg ngực nặng nề của hắn ra rồi sụt sịt: “Hu hu… chồng, tôi kêu rồi đó, anh ra ngoài đi!”
Bạch Giang Xuyên phát ra giọng nói buồn cười: “Vợ, tiếp tục kêu đi.”
“Con mẹ anh cút ra ngoài cho tôi!” Cô biết mình bị bỡn cợt, tức giận đá giãy giụa.
Bốp!
“A ——”
Bàn tay vỗ lên mông cô, Bạch Giang Xuyên nâng một chân cô lên, đột nhiên đổi tư thế khiến cây gậy bên trong nở thêm một vòng nữa, sắc mặt Lật Thế trắng bệch, mồ hôi cũng chảy xuống, bắt lấy lan can trước mặt.
“Đừng đừng đừng… xin anh dừng lại!”
Cô quỳ rạp xuống đất, người phía sau dùng tư yeutruyen.net thế la hán đẩy xe bò nhấp không ngừng, hai quả trứng liên tiếp va vào môi âʍ ɦộ.
“Đừng, tôi không chịu nổi nữa! Tôi thật sự không chịu nổi đâu xin anh dừng lại, dừng lại đi!”
Tuyệt vọng bắt lấy lan can, ngón chân cuộn tròn lên, Bạch Giang Xuyên không xem cô là người mà đỡ mông cô lên điên cuồng chuyển động, khiến cô điên đảo, lý trí mơ hồ, đỏ bừng mặt cắn răng chịu đựng, qυყ đầυ cắm vào tử ©υиɠ không chịu rút ra, ép cô bắn ra một dòng nước, Lật Thế mới có thể kiệt quệ ngã xuống.