Hắn vì cô mà đặt làm một cái vòng cổ màu đen, khi đem vòng cổ đeo lên cho cô làm hắn rất hài lòng, cảm thấy cô rốt cuộc càng giống chó.
Lật Thế không thể bò hết trang viên rộng lớn mà hắn ở phía trước kéo vòng cổ tự nhiên như đang dắt chó đi dạo.
"Bạch Giang Xuyên, tôi không thể, chân đau quá, thật sự không bò được nữa."
Cô quỳ rạp trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại không động đậy, Bạch Giang Xuyên mặc một áo sơ mi cùng quần tây đơn giản, tay để trong túi quần, hờ hững quay đầu nhìn cô.
"Cho em hai giây bò dậy, bằng không đừng trách anh động thủ."
"Tôi không được, anh tha cho tôi đi, tôi đau quá!"
Lật Thế van xin, vòng cổ nhỏ hẹp co rút làm cô cực kì đau, hai mắt đẫm lễ cắn môi dưới, nhìn hắn van xin, yeutruyen.net hy vọng lấy được sự đồng tình của hắn.
"Em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi." Hắn lộ ra trào phúng cùng châm biếm, "Chỉ khiến tôi càng muốn phá hủy em."
Lật Thế sợ hãi nhìn hắn, bàn tay to rộng duỗi xuống đầu cô, Lật Thế theo bản năng ôm đầu thét chói tai, bàn tay cũng không đánh cô như suy nghĩ mà là túm chặt tóc, kéo cô đi về phía trước, đau đớn làm da đầu cô như vỡ vụn.
Lật Thế khóc lóc giãy giữa, móng tay hướng về phía mu bàn tay hắn cào ra vài đường đỏ tươi.
"Đau"
Bạch Giang Xuyên trở tay tát lên đầu Lật Thế, mở mắt trừng lớn nhìn cô, đáy mắt còn có thể nhìn rõ vạch máu, cô toàn thân tràn ngập sợ hãi bụm mặt.
"Xin..Xin lỗi...."Cô bắt đầu sợ hãi xin tha, "Đừng đánh tôi, xin anh, đừng đánh tôi huhu...Tôi thật sự đau quá, đau quá!"
"Tôi không đánh em, Tiểu Lật Thế, em thật là càng ngày không quan tâm đến vui buồn của tôi, đúng không? Em nghe lời mới có thể sống tốt, tại sao phải ngoan cố như vậy?"
Hắn có tính chiếm hữu rất mạnh, một cọng tóc cũng không thể rời khỏi hắn.
Lật Thế bị hắn bế ngang lên vai đi về phía biệt thự âm u kia.
Cô bị hắn ném mạnh lên bàn cơm trong nhà, hai chân bị hắn dùng sức tách ra.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Để cho tiện, Bạch Giang Xuyên chỉ cho cô mặc một cái áo sơ, bên dưới không có vật gì cản trở, thuận lợi cho hắn tiến vào.
Lật Thế không muốn bị thao, đáng thương van xin hắn, "Tôi sợ đau, đừng trực tiếp cắm vào tôi có được không?"
"Em còn dám cùng tôi cò kè mặc cả sao...?"
"Không, tôi không...."
"Vậy thì phải cố chịu cho tôi, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra là do em quyết định, nếu không chảy thì em xứng đáng phải chịu đau."
Cô bật khóc nức nở, tên đàn ông này dựa vào cái gì đối xử với cô như vậy.
Lật Thế nhìn hắn cởϊ qυầи, Côn ŧᏂịŧ tím đen nhìn bằng mắt thường đều có thấy nó đang sưng lên, hướng về phía hai chân đang tách ra của cô.
Ngón tay thon dài của nam nhân chạm vào khe thịt hồng phấn không hề có một cọng lông dư thừa, mềm mại phấn nộn như bánh bao, chỉ có một khe hở đơn giản. Hai ngón tay dùng sức tách khe hở, lộ ra thịt mềm phấn hồng bên trong.
Bạch Giang Xuyên không phải không cảm giác được cả người cô đang run rẩy, nhưng hắn càng thích nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, ngón tay bỗng nhiên đâm vào bên trong, Lật Thế duỗi thẳng chân hét lớn.
"Thật đáng yêu!"
"Không cần, không cần..Bạch Giang Xuyên, tôi thực sự rất sợ, anh muốn thế nào mới chịu buông tha tôi!Ta chỉ là cô nhi, không có gì ngoài cái yeutruyen.net mạng này, cầu xin anh thương xót tôi, huhu!"
"Thật không khéo, anh chỉ cần cái mạng này."
Côn ŧᏂịŧ tím đen đè lên mép huyệt, hướng về phía hai đùi cô chậm rãi tiến vào.
Còn chưa cắm vào hoàn toàn Lật Thế đã khóc bất tỉnh nhân sự, hai bên sườn trướng ra đủ làm cô hỏng mất, ngón chân co lên run rẩy.
Cô nằm yên trên bàn cơm, cố sức chống đỡ cả thân trên, miễn cưỡng ngẩn đầu nhìn hắn đang hưng phấn cười, đâm côn ŧᏂịŧ lút cán vào bên trong cô.
Lật Thế oa một tiếng khóc lớn, không có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, Bạch Giang Xuyên bị kẹp đau nhưng cũng thực sướиɠ,hắn nhắm mắt lại hít hà một hơi, tận hưởng cảm giác bị kẹp chặt này.
"Tiểu huyệt thật chặt, da^ʍ huyệt của Tiểu Lật Thế cắm thế nào cũng không hỏng, thật ngoan, tiểu huyệt trời sinh dành cho anh cắm nha! Dù đau thế nào cũng phải mở chân cho anh cắm, phải học cách thần phục anh, biết rõ chưa?"
"Tôi không biết! Không biết, anh cút cho tôi, mau đi ra, đi ra ngoài!"
Bạch Giang Xuyên nhíu mày, động tác thọc vào rút ra càng thêm mãnh liệt, cô còn chưa kịp thở, đột nhiên dấu bàn tay đã in trên má phải cô, toàn bộ đầu óc bị đánh đến trì độn, ù hết cả tai.
"Bây giờ đã biết chưa?"
Âm thanh tràn đầy lãnh khí, cô toàn thân đổ hôi lạnh, che lại mắt nhức mỏi, nước mắt tí
tách rơi xuống đọng lại trên bàn.
"Biết...tôi đã biết."
Kết cục này đau quá!
"Thật ngoan, kêu thử tiếng chủ nhân cho anh nghe xem."
Lật Thế bẹp miệng, khóc nức nở, khụt khịt nói, "Chủ nhân."
Bạch Giang Xuyên cười, tiếp tục thao vào trong tử ©υиɠ cô, "Đúng là rất khác với những cɧó ©áϊ khác nha! Vừa có thể thao, vừa có thể làm cho anh vui vẻ. Về sau chủ nhân nói gì đều phải nghe theo, nếu không liền đem chân em chặt đi làm thức ăn cho Bin Laden.
"Huhu...không.."
"Nghe hiểu không?"
"Đã hiểu, đã hiểu mà."
Thân thể bị thao đến cả bàn đều đung đưa, mật huyệt mềm mại không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ hắn, qυყ đầυ được thịt mềm kẹp chặt, làm Bạch Giang Xuyên sướиɠ đến mất lý trí, bóp chặt miệng không để cô hét lên, hai túi trứng không ngừng đập vào môi âʍ ɦộ mềm mại.
"Chơi chết em, cɧó ©áϊ nhỏ! Sướиɠ hay không, thật muốn đem em chơi chết, da^ʍ huyệt con mẹ nó thật chặt, đem tôi bức đến điên!"
Hai mắt dữ tợn được che dấu dưới mái tóc dài, khóe miệng tràn đầy vẻ hưng phấn kì dị.
Lật Thế chỉ có thể trừng lớn hai mắt, cắn răng dưới, phát ra từng tiếng khóc đứt quảng. Cô thực sự sắp chết rồi, bị hắn thao chết tại đây, cô còn muốn gặp ba mẹ, còn chưa từ biệt bạn bè, chưa kịp xin lỗi dì vì làm hư chiếc xe của bà nữa....
Chuyện gì đều chưa làm, cô thực sự không cam lòng, không muốn làm chó, cô muốn làm người, muốn trở về nhà huhu.....