Vương Nhược Quân trừng mắt với hắn, xé bọc sữa dâu ra đặt bên cạnh Mạnh Yên Nhiên: “Ai cần cậu giải thích, chuyện này con gái chúng tôi nhạy cảm hơn cậu nhiều.”
“Vậy rốt cuộc chiều nay có ai rảnh không?”
Lý Gia tường là người phân trần đầu tiên: “Chiều nay tôi có lớp piano, không thể đi được.”
Sau đó tới lượt Hổ mập: “ Tớ mới đăng ký câu lạc bộ, chiều có chút việc cần bàn bạc thống nhất.”
Thời Yến Lãng còn chẳng buồn lướt qua, giọng điệu hời hợt: “Tôi có việc bận trên phòng giám vụ, phải về muộn.”
Đến đây thì đôi mắt chihuahua của Vương Nhược Quân chĩa thẳng về Mạnh Yên Nhiên, cô vốn không có việc gì cả, chỉ định chờ Thời Yến Lãng xử lý xong việc rồi về nhưng nhìn vào đôi mắt kia cô lại không tự chủ được mà nói: “Tớ không có việc gì cả, có thể đi cùng cậu, miễn là trở về trước sáu giờ.”
Vương Nhược Quân vui tới nỗi nhảy lên, xong lại ôm lấy cánh tay Mạnh Yên Nhiên dụi dụi vài cái: “Quả nhiên là tiểu tiên nữ cậu thương tớ nhất.”
Thời Yến Lãng nhăn mày hai cái, rồi kéo Mạnh Yên Nhiên lại, kì kèo với Vương Nhược Quân: “Ai nói cậu ấy sẽ đi với cậu, cậu ấy chờ tôi làm xong chút việc rồi về, cậu ấy không có đi xe.”
Vương Nhược Quân đối đầu với đại ma đầu: “Cậu ấy nói đi với tôi trước mà, Tôi sẽ để bác tài đưa cô ấy về tận nhà, cảm ơn cậu đã quan tâm.” Một hai giằng co Mạnh Yên Nhiên.
Mãi cho đến khi mạnh Yên Nhiên lên tiếng: “Được rồi, tớ đi cùng với Nhược Quân, cậu cứ về trước đi, nói trước với ba mẹ tớ một tiếng là được.”
Thời Yến Lãng cũng không ép cô. Cứ thế mọi chuyện được quyết định, mà có khi hôm đó Mạnh Yên Nhiên ở lại trường đợi hắn, có lẽ cô đã không phải tự dằng xé, tự tổn thương suốt ba năm cấp ba của mình.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, hai người con gái nắm tay nhau đi dạo quả là một khung cảnh đẹp mắt. Mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau, Vương Nhược Quân mang nét hồn nhiên đáng yêu xen chút nổi loạn vì bộ móng tay đỏ chót của mình, người còn lại có đôi mắt trong suốt vẻ đẹp hệt như tiểu long nữ Lưu Diệc Phi năm nào.
Vương Nhược Quân đặc biệt vui vẻ, nhẩm thầm một bài hát đang thịnh hành: “Cậu muốn đi đâu, uống trà sữa hay ăn thịt dê nướng?”
Lâu rồi Mạnh Yên Nhiên không có đi dạo phố, cảnh vật vui nhộn như vậy khiến cô cũng bị cuốn theo: “Không phải cậu giảm béo sao? Chúng ta đi uống trà sữa là được rồi.”
Vương Nhược Quân rất ra dáng biết quản lý bản thân nói: “Tiểu tiên nữ, cậu nói đúng ý tớ, chúng ta đi uống chút trà sữa đi, trà sữa ở quán XX đặc biệt ngon…”
***
Mạnh Yên Nhiên mới làm quen Vương Nhược Quân nên hôm nay đặc biệt cùng nhau đi uống trà, dạo phố. Thời Yến Lãng ở lại trường hoàn thành nốt nhiệm vụ của ban cán sự nên hai người không thể về cùng nhau. Lúc thời Yến Lãng trở về lớp học thì cả trường gần như đã về hết, chỉ còn lại hai chiếc cặp sách, hắn cũng không chú ý mà nhanh chóng thu dọn đồ rồi về. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh thì lại nghe thấy tiếng gọi khe khẽ từ nhà vệ sinh nữ. Thời Yến Lãng giật mình, càng lại gần lại càng nghe rõ hơn: “Có ai ở đó không?”
Do dự mất một phút, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm bước vào nhà vệ sinh nữ, tiếng động lại vang nên rõ hơn, là tiếng con gái kèm theo tiếng nức nở. Thời Yến Lãng thở cũng không dám thở mạnh, gõ vào cửa nhà vệ sinh ba tiếng rồi hỏi: “Có cần giúp đỡ gì không?”
Cô gái nghe thấy tiếng con trai thì im bặt, sau đó lạ vang lên khe khẽ: “Cậu có thể giúp tớ, à không mua giùm tớ một chút đồ dùng cá nhân được không?..”
Thời Yến Lãng nghe xong thì đỏ mặt, dù đã xem sách cũng hiểu một chút về vấn đề này của con gái, nhưng bây giờ bảo anh trực tiếp đi mua thứ đồ này thì vẫn hơi quá sức rồi. Thiếu niên mới lớn vành tai thoáng đỏ lên, hắn không nói lời nào rời khỏi nhà vệ sinh. Tiêu Tuyết bên trong cũng đỏ mặt, không thấy hắn trả lời, cô lại kiên trì lặp lại: “Cậu còn ở đó không?”
Sau khi xác nhận là hắn đã rời đi, Tiêu Tuyết mới nở nụ cười ngượng ngùng, lúc anh cất giọng là cô đã nhận ra anh rồi. Kể từ lần đầu tiên thấy anh phát biểu trước toàn trường hồi cấp hai, trái tim cô đã đập liên hồi, cô không xem thấy đây là một chuyện đen đủi nữa. Ngược lại đây có khi là một cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách với cậu ấy.
Mười phút sau thì Thời Yến Lãng quay trở lại, hắn đặt cái bọc đen xuống đất, không đợi Tiêu Tuyết nói lời cảm ơn đã rời đi.
Trên đường trở về khi đi qua tiệm trà sữa, chỉ là vô tình lướt qua anh cũng có thể nhận ra cô bạn thanh mai của mình. ‘Mèo con nhỏ, hôm nay to gan vậy à, muộn vậy rồi còn chưa chịu về?’ Khóe miệng hắn nhếch lên, không ngần ngại dừng xe giữa đường, đúng lúc tỉ muội mới của Mạnh Yên Nhiên - Vương Nhược Quân cũng nhìn sang, vẫy tay liên tục ý gọi hắn vào. Vừa ngồi xuống bên cạnh Mạnh Yên Nhiên hai người đã cùng đồng thanh nói: “Muộn vậy rồi mà cậu vẫn chưa về sao?”
Ngạc nhiên, hai người tròn mắt nhìn nhau, bầu không khí cũng trở nên lạ lùng. Cuối cùng thì vương Nhược Quân cũng cắt đứng cái tình huống lúng túng đó: “Hai người nhìn nhau làm gì vậy, có thôi ngay đi không?”
Mạnh Yên Nhiên cúi đầu hút trà sữa rồn rột, Thời Yến Lãng cũng không phải vừa, hắn lại còn cạnh khóe Vương Nhược Quân: “Tôi còn chưa hỏi đến cậu, muộn rồi còn dám dụ dỗ cậu ấy ra ngoài chơi?”
Vương Nhược Quân trừng mắt với hắn phản bác: “Bây giờ đã tính là muộn sao? Vẫn còn sớm, chị đây xông pha giang hồ đã nhiều năm, giờ này đã tính là gì.”
“Thế mới bảo là cậu không được làm hư cậu ấy, thôi nào, chúng ta về thôi không bác Mạnh lo lắng.”
Mạnh Yên Nhiên cứ thế bị lôi đi, đặt ngồi phía sau xe hắn. Cô chỉ kịp ngoái lại vẫy tay với Vương Nhược Quân. Hôm nay cô thật sự rất vui, lâu lắm rồi chưa giải tỏa tâm trạng như vậy. Tay cô khẽ túm đằng sau áo hắn, bắt đầu hỏi lung tung: “Hôm nay cậu ở lại trường làm gì vậy?”
“Chỉ là mấy công việc của đoàn trường thôi cậu không cần bận tâm.” Chuyện của cô gái kia anh cũng không tiện nói, hơn nữa hắn còn chẳng biết cô ta là ai.
“Ngược lại nói đến cậu, đi chơi có vui không ?”
Mùi của Thời Yến Lãng, Mạnh Yên Nhiên có thể ngửi thấy, là mùi trên cơ thể hắn, rất đặc biệt, thanh mát mà nam tính. Trong đầu Mạnh Yên Nhiên lúc này hiện lên toàn hình ảnh vòng eo tinh tráng của hắn, trong lòng không tự chủ được mà mỉm cười: “Vui lắm, Vương Nhược Quân ra tay thực sự rất hào phóng, nhà cậu ấy xem ra thực sự rất giàu.”
Thấy tâm tình vui vẻ của cô, khóe miệng hắn cũng nhếch theo: “Vui là được.”
Anh cảm thấy cô từ nhỏ đã quá hướng nội, ngoài mấy người bạn thân ra cũng không thấy cô kết giao với người bạn nữ nào, không ngờ một Vương Nhược Quân không để ai trong mắt vậy mà có thể dụ dỗ được cô.
Xe đạp của Thời Yến Lãng vốn là xe địa hình, cái gác baga chỉ là lắp thêm mà có. Nguyên nhân của nó cũng là vì một lý do ngốc nghếch. Hồi mới lên sơ trung gì đó, ba Mạnh với mẹ Mạnh cũng mua cho Mạnh Yên Nhiên một cái xe đạp mới, Mạnh Yên Nhiên cũng rất vui vẻ và trân trọng nó. Ngày nào khi đi xong cũng lau chùi cẩn thận. Nhưng mới chưa tròn một tháng, nó đã bị lấy cắp.