Khó chịu lần ba, ai bảo người trầm lặng thì không có móng vuốt, Mạnh Yên Nhiên trực tiếp nâng ghế lên đè hẳn vào cái chân thích cạnh khóe của hắn. Thời Yến Lãng đau đến mức mắt nổ đom đóm, nhưng cũng không kêu to, chỉ khẽ xuýt xoa. Loạt hành động của hai người cũng bị thầy giáo cho vào mắt, thầy dừng việc phổ biến nội quy lại chỉ vào hai người: “Hai em đứng lên tự giới thiệu về mình đi, bắt đầu từ bạn gái trước.”
Màn này đúng là thứ khiến cô ghét nhất, tên yêu nghiệt kia quả thật đáng chết. Hai người, một kẻ mặt đỏ tai hồng, một kẻ da mặt dày phi thường siêu cấp vẫn cợt nhả như thường.
Đáng chết, câu chửi thề này không biết cô nhẩm thầm bao lần trong não nhưng thứ thốt ra được lại chỉ có: “Mình tên là Mạnh Yên Nhiên, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Bên dưới lớp biểu cảm khác biệt, có người còn ồ lên: “Đại mỹ nữ lớp ta người đẹp như tên.”
Nét đẹp của Mạnh Yên Nhiên là nét đẹp băng thanh ngọc khiết. Trên người cô toát ra khí chất dịu dàng từ trong cốt tủy. Mái tóc dài đen mềm mại được buộc đuôi ngựa xinh xắn sau tai làm tương phản lên làn da trắng phát sáng của cô. Sự ngượng ngùng của cô thể hiện trong từng ánh mắt. Thế nhưng kẻ gây ra cơ sự này thì lại điềm nhiên: “Chắc mọi người ai cũng biết tôi rồi phải không? Giới thiệu lại nhé, bạn thân của Mạnh Yên Nhiên.”
Hừ, học sinh đứng đầu khối nên ai cũng biết, quá khoa trương rồi.
“Thời ca khiêm tốn chút, khiêm tốn chút.”
Học sinh phía dưới cười ha hả, không khí trong lớp càng ồn ào náo nhiệt. Trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của thầy Hà cũng thấp thoáng ý cười. Học sinh tuổi này thật đúng là: “Hai em ngồi xuống đi, tập trung nghe cho tôi.”
Mạnh Yên Nhiên quay mặt lại trừng trừng nhìn hắn. Thời Yến Lãng lại không chút xấu hổ nháy mắt, đá lông nheo với cô.
Buổi sáng nhập học đầu tiên kết thúc bằng việc bầu ra ban cán sự lớp. Lớp trưởng thì đương nhiên là do thầy giáo chỉ định tên đại ma đầu kia đảm nhận rồi, còn lại đều do các bạn tự nguyện. Ủy ban văn nghệ Tiêu Tuyết của lớp cô là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt hồ ly cong cong. Khi cười rộ lên rất giống mảnh trăng khuyết, rất duyên dáng. Nhưng Mạnh Yên Nhiên luôn cảm thấy đôi mắt này thập phần gian xảo. Giữa hai người con gái thì mấu thân lớn nhất chỉ có thể là đàn ông, mà Mạnh Yên Nhiên lại càng không thể ngờ rằng, trong giây phút gặp gỡ thoáng qua, Tiêu Tuyết lại trở thành người con gái khiến cô ghen tị nhiều nhất trong suốt những năm cấp ba.
Nhà ăn ở nhất trung tương đối sạch sẽ, Mạnh Yên Nhiên cũng cảm thấy khá ngon miệng, tâm tình cũng vui vẻ không ít. Nhóm bạn cấp hai của cô gồm bốn người, cô, đại ma đầu, Hổ mập còn có Lý Gia Tường. Họ đều là bạn thân từ hồi sơ trung, lên cao trung thì mỗi người một lớp, chỉ có cô và Thời Yến Lãng còn học chung một lớp. Dù sao đây cũng là trường trọng điểm trong tỉnh, muốn thi vào lớp một, hai cũng không phải là dễ, hơn nữa thành tích của họ ngoài Thời Yến Lãng thì không có gì nổi bật lắm, Manh Yên Nhiên do có ba mẹ dạy học ở trường này nên đã được ôn luyện không ít. Hơn nữa, cô biết rõ năng lực học của mình, nên năm cuối cấp đặc biệt cố gắng để đứng chung một chỗ với đại ma đầu của cô.
Lý Gia Tường là người có thành tích kém nhất, cậu ta là người có thiên hướng nghệ thuật, nghệ sĩ piano. Cậu ta vỗ vai Thời Yến Lãng: “Sao rồi Thời ca, lớp mới thế nào? Có bạn gái nào xinh không giới thiệu cho bạn bè cùng biết.” Thời Yến Lãng vẫn nghiêm túc ăn cơm, chỉ ngước lên ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.
Trong lúc họ đang ăn cơm thì một tình huống bất ngờ xảy ra, một hợp sữa dâu bay qua đầu của Mạnh Yên Nhiên, vừa vặn bị Thời Yến Lãng bắt trúng. Cả bàn ăn kinh ngạc đều đồng loạt trông sang, cô gái có mái tóc ngắn cùng chiếc cổ thiên nga mảnh mai cười tươi rói, lại gần, giật lại bịch sữa từ trong tay của Thời Yến Lãng, đưa cho Mạnh Yên Nhiên: “Không phải cho cậu, là tôi cho tiểu tiên nữ nhà tôi.”
Mạnh Yên còn chưa hoàn hồn, cô gái này các tính cũng mạnh mẽ quá rồi. Thời Yến Lãng cũng nhàn nhạt đáp lại: “Ai là tiểu tiên nữ nhà cậu, tôi và cậu ấy chung tiểu khu từ nhỏ còn chưa tính là nhà tôi đâu.”
Vương Nhược Quân rất tự nhiên để tay ra sau vai Mạnh Yên Nhiên, nhỏ giọng như dỗ thú cưng: “Tiểu tiên nữ, cậu uống sữa dâu này đi, tớ đặc biệt mua dành cho cậu đấy.”
Mạnh Yên Nhiên mỉm cười lịch sự, Hổ mập giả bộ đưa tay lên cung kính chào hỏi theo kiểu kiếm hiệp: “Xin hỏi đại tỷ xinh đẹp này cao danh quý tánh phương nào? Xin chỉ giáo.”
Vương Nhược Quân vui vẻ treo trên mặt, tay giả bộ vuốt vuốt cằm, hào phóng trả lời: “E hèm, chị đây họ Vương, tên Nhược Quân là trưởng nữ trong nhà.”
Mạnh Yên Nhiên không chú ý thấy khay cơm của Trương Nhược Quân: “Cậu ăn cơm xong rồi sao?”
Nghe xong câu này mặt Vương Nhược Quân chun lại, cô lấy ra đôi đũa đang cầm trên tay, rất tự nhiên gắp hai đũa rau trong khay của Mạnh Yên Nhiên rồi bỏ và miệng. Cô vừa ăn vừa phất tay: “Đói chết lão nương rồi, tớ còn chưa ăn gì, dạo này tớ đang giảm béo để tham gia vào đoàn múa của trường”
Hổ mập và Lý Gia Tường càng ngạc nhiên hơn, cùng đồng thanh: “Cậu đã gầy đến như vậy mà còn phải giảm sao?”
Quả thật, trông bộ dạng Vương Nhược Quân không hề có vẻ gì là béo, tuy là thân hình không có l*иg lộn được như Tiêu Tuyết của lớp cô nhưng mà dáng vẻ rất tự nhiên trong sáng, nụ cười còn cực kì có điểm nhấn, khiến người khác nhìn vào không tự chủ được mà chìm đắm trong đó.
Vương Nhược Quân điệu bộ lắc lắc ngón trỏ, lên giọng giảng đạo: “Chị đây muốn trở thành người nổi bật nhất trong bữa tiệc chào mừng học sinh mới.”
Mạnh Yên Nhiên nở nụ cười một cách hiếm hoi, cô thực sự thích cô gái này rồi, vừa cá tính, vừa đáng yêu, lại chân thật đến bất ngờ.
Cô gái ấy cũng rất tự nhiên rón ba miếng dưa trong khay của Mạnh Yên Nhiên, vừa ăn vừa nói: “Chiều nay sau khi tan học các cậu có rảnh không? Muốn đi chơi một bữa không? Đâu cũng được, tôi mời”
Lý Gia Tường nhàn nhạt lướt qua cô ấy, giọng điệu không biết là mỉa mai hay khen ngợi, tung hô: “Ai yô, thì ra cậu không chỉ là đại tỷ kiếm hiệp mà còn là tiểu phú bà nữa sao, sau này xin chỉ giáo nhiều rồi.”
Vương Nhược Quân nghe xong quả nhiên vui vẻ, phất tay: “Không dám, không dám.”
Mạnh Yên Nhiên đảo thức ăn trong bát, mướp đằng, thứ cô ghét nhất trên đời. Len lén bỏ sang bát của Thời Yến Lãng, hắn đã ăn sắp xong rồi, không bỏ sang mau thì không kịp mất.
Thời Yến lãng vừa thấy mấy miếng mướp đắng đã biết là ai, ngoan ngoãn ăn hết một cách điềm nhiên. Nhưng toàn bộ màn này đã bị tiểu phú bà của chúng ta nhìn thấy, cô ấy nhìn hai người bọn họ bằng một ánh mắt ý vị như là ngầm hiểu, còn huých huých tay Mạnh Yên Nhiên nhếch mày một cách mờ ám.
Lý Gia tường bèn giải thích: “Họ là thanh mai trúc mã hàng thật, giá thật thân hơn cả người thân ruột thịt.”
Hai chữ ‘người thân’ này làm Mạnh Yên Nhiên cứng lại, nhưng cô lại rất giỏi che dấu cảm xúc, chẳng ai nhận ra cả, nỗi đau đớn âm ỉ của cô.