Hoa Sen Trắng Là Của Ta

Chương 3: Kiếp thứ nhất: "Đệ sắp đi lịch kiếp"

Kể từ ngày hôm đó, hắn ngày nào cũng chạy nhảy lung tung quanh hồ nước chỗ hoa sen trắng đang sinh sống. Sau khi quen biết hắn ngày nào hoa sen cũng được nói chuyện vui vẻ. Mọi thứ đã thay đổi, quá trình tu luyện của y cũng không còn nhàm chán và buồn tẻ như trước nữa rồi. Nhưng quen nhau một thời gian rồi, y lại nhận ra thêm vài vấn đề.

- Đệ thấy huynh cứ mãi vui chơi như vậy, huynh không có ý định tu thành tiên sao?

Hắn đang nghịch nước hồ thì nghe hoa sen trắng hỏi thế. Vì hỏi đột ngột nên gã cũng hơi bất ngờ, lúng túng không biết trả lời thế nào ngay. Phải đợi một lát sau, gã mới chầm chậm lên tiếng:

- Tu tiên à? Ta không biết nữa. Ta rất thích cuộc sống hiện tại, chỉ vậy thôi.

- Nhưng đợi đến khi đệ tu thành hình người giống huynh rồi. Đệ phải ngay lập tức đi lịch kiếp thành người phàm. Lúc đó đệ chẳng còn nhớ gì về huynh đâu.

- Lịch kiếp á? Ta nghe nữ thần gì đó bảo có thể tu thành người phàm luôn mà.

- Đâu có ạ. Thần nữ đã bảo lịch kiếp thành người mới mong tu luyện nhanh thành tiên được cơ.

- Ơ thế à? Hay do ta nghe chưa rõ ta? Không nhớ bà ta nói gì luôn ấy. Hình như bảo muốn thành tiên phải biến thành người trước đã. Nên ta tưởng từ yêu quái tu lên thành người được luôn.

- Huynh hiểu sai ý của thần nữ rồi. Nhớ người có nói phải lịch kiếp thành người cơ mà.

Hắn lớ ngớ ngẫm lại chuyện ngày hôm đó. Nhưng được một lát thì liền nhăn mày nhăn mặt vì nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi hôm ấy ai nói gì. Trí nhớ ngắn hạn nên đành vậy thôi.

- Kệ đi. Ta không quan tâm. Cơ mà, đệ vừa bảo gì cơ?

- Vâng? Đệ vừa bảo huynh hiểu sai ý nữ thần rồi ạ.

- Không. Cái trước nữa. Đệ bảo lịch kiếp thành người sẽ quên ta đi.

Nghe đến đây hoa sen bỗng im lặng không phản hồi gì. Hắn chờ mãi chẳng thấy câu trả lời đành bước vào hồ nước, tiến lại gần hoa sen, hỏi y thêm lần nữa:

- Đệ… sẽ quên ta thật sao?

- Vâng… Lịch kiếp tất nhiên sẽ không nhớ được chuyện kiếp trước rồi ạ. Không rõ lúc lịch kiếp thành người đệ sẽ trở thành ai nữa. Là nam hay là nữ.

- Dù đệ có là nam hay nữ, ta vẫn mãi là đại ca của đệ.

- Đa tạ huynh.

Nói đến đây hoa sen trắng và hắn bỗng cảm thấy buồn tủi đến lạ thường. Vẫn còn đang ở ngay bên cạnh nhau thế này cơ mà, sao lại có cảm giác nhớ thương đối phương rồi. Tự nhiên cả bầu không khí trùng xuống đến ngộp ngạt, hắn liền nhẹ nhàng vẩy nước hồ lên cánh hoa của sen trắng.

- Huynh làm gì vậy?

- Tắm mát cho đệ.

Nói xong, gã liền vẩy nước mạnh và nhanh hơn nữa. Hoa sen không đỡ được sức nước mạnh đến thế nên liền bị lật và suýt chìm xuống hồ. Cũng may là gã biết nương tay lại để cứu vớt hoa sen trắng lên.

Hoa sen chỉ thích nói chuyện cùng hắn chứ không thích đùa giỡn với gã chút nào. Mỗi lần hắn đùa nghịch là y như muốn chết đi sống lại vì hắn rồi. Mà mỗi lần như vậy, gã lại truyền một chút tinh khí từ linh đan của mình cho y. Hoa sen trắng nhờ vậy mà nhanh chóng mạnh hơn.

Thật ra dạo gần đây y cũng cảm nhận được tinh khí trong cơ thể mình sắp đủ để y biến thành hình dáng con người rồi. Bởi thế nên hôm nay mới đột ngột hỏi như vậy. Hoa sen trắng cũng chẳng ngờ được, mỗi lần hắn truyền một ít tinh khí cho y, thì bằng hẳn cả một ngàn năm y tự mình tu luyện. Nhưng hoa sen chỉ mới tu luyện được hơn năm trăm năm thôi. Tức là hắn đã giúp y bớt đi mấy ngàn năm tu luyện. À không là mấy vạn năm mới đúng chứ.

Tinh khí của hắn không biết lấy đâu ra mà nhiều như vậy nữa. Chẳng lẽ lúc còn ở trong cục đá hắn đã lo hấp thu thật nhiều tinh khí, rồi khi chui ra ngoài được, đã có thể mang dáng vẻ của con người. Thật thần kì!

- Này! Đệ không sao chứ? Ta xin lỗi lỡ tay khiến đệ bị lật suýt chìm xuống đáy hồ luôn.

- À… đệ không sao.

- Ta sẽ bù đắp cho đệ.

Hắn lại định dùng linh đan để truyền tinh khí cho y. Nhưng lần này y lại nhanh chóng lên tiếng cản hắn lại:

- Khoan đã! Huynh đừng truyền tinh khí cho đệ nữa!

- Sao vậy?

- Đệ nhận ra rằng, mỗi lần huynh truyền tinh khí cho đệ, thì cái ngày đệ phải đi lịch kiếp ngày một gần hơn.

- Hả gì cơ? Thế để ta hút tinh khí của đệ lại.

- Cái đó không được! Huynh tuyệt đối đừng làm vậy. Nhỡ huynh không cẩn thận hút cạn của đệ thì toi mất!

Hoa sen uất ức nói. Y biết rõ hắn ta hậu đậu ngơ ngáo đến mức nào. Không thể giao chuyện gì cho gã được hết. Dù vậy nhưng hắn rất tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi y cần. Mà dẫu sao thì không sớm cũng muộn y phải đi lịch kiếp thành người thôi. Nếu tu thành tiên rồi thì y và hắn mới ngang hàng với nhau được chứ. Hắn không phải là tiên nhưng khá mạnh. Là yêu quái mà được như gã thì hoa sen trắng cũng mãn nguyện lắm rồi.

- Mà cũng đa tạ huynh. Đây là lần đầu tiên đệ thấy có kẻ sẵn sàng truyền tinh khí của mình cho người khác như vậy. Tinh khí đối với yêu quái hay thần tiên đều rất quý giá.

- Đâu. Ban nãy ta đòi hút lại tinh khí của đệ mà.

- Huynh để đệ nói cái đã! - Hoa sen hơi bực bội vì bị cắt ngang. - Dù huynh muốn hút lại tinh khí của đệ thật. Nhưng cũng vì không muốn xa đệ thôi, chứ không hề có ác ý như những kẻ khác.

Nghe vậy hắn liền để cơ thể mình hoà vào làn nước mát mẻ, hai tay dang ra ôm trọn lấy hoa sen nổi trên mặt hồ.

- Đừng khách khí. Nhớ lần đầu gặp ta không biết gì cứ thích bế đệ đi lên bờ chơi. Giờ ta hiểu rồi nên không bế đệ lên bờ nữa. Mấy lần đó cho ta xin lỗi. Nếu đế đi lịch kiếp ta sẽ tìm kiếm kiếp sau của đệ, xem đệ là ai. Ta sẽ dõi theo đệ, nên cứ yên tâm đi đi.

- Vâng, đại ca. - Hoa sen cảm kích, thoải mái hưởng thụ cảm giác được người ta bao bọc ôm lấy là thế nào. Y sợ sau này sẽ không còn được ai ôm nữa.