Chương 35: Trò chơi là muốn chơi như thế này ( Cao H )
“Ưʍ... Ngôn Giác... Anh... Quá sâu...”
Ngôn Giác đè ép Cẩm Sắt, hai chân trắng nõn bị gấp lại thành hình chữ M, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím giống như máy đóng cọc ra vào tiểu huyệt phấn nộn, tinh hoàn liên tiếp va đập vào thịt huyệt, tiếng ba ba ba mập mờ không ngừng vang lên.
“Ưʍ... Ngôn Giác... Không muốn... Quá sâu!” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm Cẩm Sắt cơ hồ muốn thở không nổi, thịt huyệt không tự chủ hút chặt côn ŧᏂịŧ.
“Sâu một chút không tốt sao bảo bối! Tiểu huyệt của em sao lại chặt như thế? Thao không lỏng sao... Bảo bối, anh thao chết em.” Ngôn Giác hung hăng thao lộng, cắm vào trong tiểu huyệt trùng điệp, qυყ đầυ lần lượt đυ.ng phải miệng tử ©υиɠ mềm mại.
“Ưʍ... Anh... Chậm một chút...” Cẩm Sắt nhịn không được nghẹn ngào nói.
“Chậm không được, bảo bối.” Ngôn Giác hôn lên đôi môi đỏ bừng, đầu lưỡi càn quét khoang miệng Cẩm Sắt, nửa người trên đè ép núʍ ѵú mềm mại, tay nắm lấy cái mông nhỏ trắng nõn căng tròn, mãnh liệt trừu sáp.
“Ưʍ... Anh... Anh... Ngôn Giác...” Qυყ đầυ hung hăng chà đạp thịt mềm, trước mắt Cẩm Sắt mơ hồ, không nhịn được kêu lên.
“Bảo bối, bảo bối, tiểu huyệt của em sao lại chặt như thế? Sao lại cắn côn ŧᏂịŧ lớn của anh?” Côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím vừa nhanh vừa mạnh, liên tục thao cắm vào trong thịt huyệt mềm mại.
“Ưʍ... Ưʍ...” Toàn thân Cẩm Sắt run rẩy, nói không ra lời, dâʍ ɖị©ɧ cọ rửa qυყ đầυ, từng cái nếp gấp hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ cắm tới miệng tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi toàn bộ bắn vào trong tử ©υиɠ...
Cẩm Sắt còn không có hoãn lại đây, một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay tinh tế, bị cà vạt màu đen cột vào cùng nhau.
“Ngôn...” Ngón tay khuấy động cửa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra ngoài, ngón tay Ngôn Giác chậm rãi cắm đi vào, thịt huyệt còn đang co rút lại, gắt gao bọc lấy hai ngón tay.
“Bảo bối... Em nói, anh vừa thao em xong, sao lại chặt nữa rồi.”
Ánh mắt Cẩm Sắt có chút tan rã, nắm lấy cái gối trên đầu, nhẹ giọng rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ Ngôn Giác lại cương cứng lên, “Yêu tinh.”
“Anh... Anh...”
Ngón tay anh ở bên trong tiểu huyệt đào đào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng cùng với chất lỏng trong suốt chảy xuống giường, Cẩm Sắt bất lực lắc cái mông nhỏ.
“Em không muốn... Anh...” Giọng nói kiều mị làm Ngôn Giác nghiến răng, đem Cẩm Sắt trở mình, quỳ gối trên giường đưa lưng về phía anh.
Sau khi ngón tay rời đi tiểu huyệt phấn nộn, tiểu huyệt liền co rụt lại, tiểu cúc hoa cũng đi theo co rụt lại.
Qυყ đầυ cọ mạnh vào môi huyệt, nhắm ngay cửa huyệt cắm vào trong lỗ nhỏ... Trong nháy mắt, Cẩm Sắt liền đạt đến cao trào, không nhịn được khom lưng run rẩy, tay Cẩm Sắt nắm lấy ga giường, nhẹ giọng rêи ɾỉ, chất lỏng trong suốt nhỏ xuống ga giường.
“Bảo bối, anh còn chưa có bắt đầu đâu.” Ngôn Giác chậm rãi cắm vào trong tiểu huyệt, tiểu huyệt vừa mới cao trào cự tuyệt cự vật cắm vào, gắt gao siết chặt qυყ đầυ, cửa huyệt bị căng đến cực hạn.
“Không muốn... Vào không được... Trướng... Anh...”
“Sao lại vào không được, cũng không biết đã vào bao nhiêu lần, em thả lỏng một chút, bảo bối, anh có thể vào.”
“Không muốn không muốn! Em từ bỏ... Anh quá lớn... Không... Ưʍ...” Côn ŧᏂịŧ xuyên qua thịt huyệt, tinh hoàn đánh vào cửa huyệt.
Tiểu huyệt gắt gao siết chặt côn ŧᏂịŧ, thịt mềm đè xuống cự vật xa lạ, kẹp chặt đến nỗi làm Ngôn Giác tê cả da đầu.
Ngôn Giác giữ chặt eo thon, mãnh liệt trừu động.
“Ưʍ... Ngôn... Không muốn...” Tốc độ xuyên xỏ lại nhanh hơn, cường độ lại mạnh hơn, từng cú nhấp sâu tới miệng tử ©υиɠ, tiếng nước mập mờ vang vọng cả căn phòng, bụng dưới Cẩm Sắt đều bị nhô lên.
“Bảo bối, không muốn không thể được đâu, trò chơi là muốn chơi như thế này.” Côn ŧᏂịŧ nóng hổi cứng rắn phá vỡ tầng tầng thịt mềm, hung hăng cắm vào hoa tâm, một lần mạnh hơn một lần.
“Ô ô... Ngôn Giác... Chậm một chút... Chậm... Ư ~!” Cả người Cẩm Sắt run rẩy, hoa tâm phun ra chất lỏng trong suốt, Ngôn Giác rút ra côn ŧᏂịŧ, tiểu huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt.
Ngôn Giác hung hăng cắm vào trong tiểu huyệt, không để ý tới thịt mềm còn đang điên cuồng co lại, côn ŧᏂịŧ thô bạo liên tục thao lộng.
“A... Ngôn Giác... Vương bát đản... Ưʍ...” Cẩm Sắt nắm lấy cái gối muốn trèo lên trên, lại bị anh hung hăng bắt trở về.
Qυყ đầυ phá vỡ miệng tử ©υиɠ vừa mới cao trào, Cẩm Sắt nghẹn ngào hét ầm lên, gắt gao siết chặt tiểu huyệt, tay nắm lấy ga giường run rẩy.
“Bảo bối, anh cắm vào tử ©υиɠ của em.” Ngôn Giác thở hổn hển, bóp cái mông Cẩm Sắt, hạ thân hai người giao hợp với nhau.
“Ô ô... Anh... Từ bỏ...” Cẩm Sắt không nhịn được khóc lên.
“Chậc, khóc cái gì, anh không đùa em nữa.” Ngôn Giác nắm lấy hai chân trắng nõn, bắt đầu nâng cao eo.
“Ưʍ...” Từng cú nhấp sâu vào miệng tử ©υиɠ, Cẩm Sắt treo trên không thừa nhận anh thao cắm, có chút đau, lại thoải mái.
“Em từ bỏ... Ngôn Giác... Em từ bỏ...” Cẩm Sắt ngẩng đầu, lần nữa đạt tới cao trào.
“Anh... Em muốn phá... Em muốn hỏng... Muốn hỏng...” Cẩm Sắt thật sợ bị anh cắm hỏng.
“Đừng sợ, bảo bối, anh sẽ chỉ thao em thoải mái, không thao hư em.” Ngôn Giác nói xong lại hung hăng cắm tới trong tử ©υиɠ.
“Em không muốn... Anh... Từ bỏ...” Cẩm Sắt chống cánh tay, đầu ở trên ga trải giường, nửa người dưới treo trên không, kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt đánh tới.
“Bảo bối, lúc em cùng anh chơi đùa, cũng không phải như vậy.” Anh thấp giọng thở gấp, dùng qυყ đầυ thô bạo đυ.ng vào tử ©υиɠ.
Cẩm Sắt cắn răng, hung hăng co lại tiểu huyệt, Ngôn Giác không kịp phòng ngừa bị kẹp chặt, tiểu huyệt hẹp non gắt gao siết chặt côn ŧᏂịŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ra làm Cẩm Sắt lần nữa đạt đến cao trào.
Cẩm Sắt quỳ sấp trên giường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với dâʍ ɖị©ɧ bên trong tiểu huyệt chảy xuống giường, Ngôn Giác bật cười, nhẹ nhàng vỗ một cái lên cái mông nhỏ trắng nõn.
Còn dám kẹp anh...