Thích Anh Có Tiền

Chương 34: Trò chơi không phải chơi như thế ( Cao H )

Chương 34: Trò chơi không phải chơi như thế ( Cao H )

Ngôn Giác tắm rửa xong, ở phòng khách không thấy bạn gái, liền đi về phòng ngủ.

“Cô bé?” Vừa bước vào cửa phòng, liền bị cô giữ chặt cánh tay trái.

“Muốn làm gì thế?” Ngôn Giác nhướng mày, ngược lại không có phản kháng, để Cẩm Sắt bắt lấy bả vai của anh dẫn đi, tay phải tự do còn gãi gãi bả vai.

“Đừng nhúc nhích!” Cẩm Sắt đẩy anh lên giường, nhìn thoáng qua áo choàng tắm của anh, rút dây lưng ra cột tay trái của anh.

“.....” Cẩm Sắt ngồi ở trên giường nhìn tay phải của anh, giống như đang thị uy với cô, cánh tay thon dài trắng nõn còn lung lay.

“Bảo bối, thích loại này sao? Anh chờ em, giá treo áo có cà vạt.” Ngôn Giác nằm ở trên giường cười nói.

Cẩm Sắt trừng mắt liếc anh một cái, chạy xuống giường đi lấy cà vạt, lúc đi ra, anh thành thành thật thật nhìn cô, Cẩm Sắt đem tay phải của anh cột chắc, hài lòng xoa xoa tay, nghiêng đầu, áo choàng tắm sao lại ở trên mặt đất...

“Bảo bối, anh đều chuẩn bị xong, em còn không chưa xong sao! Chờ cái gì vậy!” Ngôn Giác đánh gãy mạch suy nghĩ của Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt nhìn anh trần trụi, nuốt một ngụm nước bọt, bò lên giường dạng chân ngồi ở trên bụng anh, Ngôn Giác híp mắt nhìn cô.

Cẩm Sắt cúi người, hôn anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp môi Ngôn Giác, một chút lại một chút.

Đầu lưỡi mềm mại theo cái cái cằm anh dời xuống dưới, mυ'ŧ lấy hầu kết đang nhô lên, anh không tự chủ giật giật hầu kết.

Cẩm Sắt có chút hiếu kỳ, sờ lên hầu kết, thần kỳ...

Từng cái hôn khắc ở trước ngực anh, miệng nhỏ cắn lên núʍ ѵú màu hồng đậm, đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa nghịch làm người ngứa ngáy.

Ngôn Giác hừ nhẹ một tiếng, Cẩm Sắt ra sức liếʍ láp mạnh hơn, bàn tay non mịn không thành thật sờ vuốt côn ŧᏂịŧ đang cương lên.

Cẩm Sắt cố gắng mở to miệng, sợ răng chạm đến côn ŧᏂịŧ của anh, dùng hết sức mυ'ŧ lấy qυყ đầυ cùng thân gậy, một nửa thân gậy còn không có đi vào, liền làm cô khó chịu, đầu lưỡi đảo quanh qυყ đầυ liếʍ tới liếʍ lui, đầu lưỡi chạm vào lỗ sáo, hung hăng hút mạnh.

“Tê, bảo bối, em muốn hút chết anh sao.” Phần bụng Ngôn Giác căng cứng, cổ nổi lên gân xanh.

Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười, ngồi ở trên bụng dưới anh, lôиɠ ʍυ cọ đau tiểu huyệt làm cô cảm thấy có chút lạ lẫm, tay Cẩm Sắt chống trên ngực anh, đong đưa eo dùng tiểu huyệt ma sát côn ŧᏂịŧ.

Tiểu huyệt mềm mại cọ lên cọ xuống thân gậy, chất lỏng trong suốt chảy ra, qυყ đầυ cọ xát mạnh vào hạt le, Cẩm Sắt có chút phát run, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn Ngôn Giác.

“Nhìn anh làm cái gì, tự mình đút vào đi bảo bối.” Ngôn Giác thấp giọng chỉ huy.

Cẩm Sắt cầm côn ŧᏂịŧ, nhắm ngay tiểu huyệt, chậm rãi ngồi xuống.

Qυყ đầυ đẩy ra thịt huyệt, chậm rãi chen vào bên trong tiểu huyệt.

“Ưʍ...” Cẩm Sắt có chút khẩn trương.

“Bảo bối, em muốn anh chết sao... Đi vào...” Ngôn Giác nhíu mày lại, nổ lực khống chế bản thân.

Tay Cẩm Sắt chống lên ngực anh, cắn răng ngồi mạnh xuống, tiểu huyệt áp đến tinh hoàn của anh, qυყ đầυ cũng cắm sâu tới miệng tử ©υиɠ, cả người Cẩm Sắt phát run dựa vào trước ngực anh, thịt mềm bên trong tiểu huyệt gắt gao siết chặt côn ŧᏂịŧ.

“Tê...” Ngôn Giác nắm chặt tay, bắp thịt cả người đều căng thẳng.

“Bảo bối, chính mình động một chút, anh phải bị em kẹp chết... Em kẹp quá chặt.” Ngôn Giác hôn hôn cái lỗ tai trắng nõn, nhẹ nhàng mở miệng.

Cẩm Sắt ôm Ngôn Giác, chậm rãi đong đưa cái mông nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ tràn ngập cả người.

“Bảo bối, tiểu huyệt của em kẹp anh quá sướиɠ...”

Mặt Cẩm Sắt đỏ ửng, chống lên người anh nâng cái mông lên, tiểu huyệt phấn nộn áp sát vào côn ŧᏂịŧ cọ tới cọ lui, thân gậy ướt sũng, Cẩm Sắt chậm rãi ngồi xuống, qυყ đầυ cắm vào hoa tâm làm Cẩm Sắt có chút khó chịu, dứt khoát bao phủ côn ŧᏂịŧ, nhưng vẫn không nhịn được liền cao trào.

“Như vậy liền cao trào sao cô bé?” Ngôn Giác nhìn cô bé nằm trên người mình.

“Anh, em không còn sức lực.” Cẩm Sắt hôn lên núʍ ѵú Ngôn Giác, thở hổn hển nói.

Côn ŧᏂịŧ Ngôn Giác hung hăng cắm mạnh vào tiểu huyệt, cô không nghĩ tới sẽ đột nhiên như vậy, thịt huyệt mãnh liệt co rút lại.

“Ưʍ... Ngôn Giác... Ưʍ... Chậm một... Chút... Chậm...” Cẩm Sắt dựa vào người anh bị thao đến nói không ra lời.

Côn ŧᏂịŧ dữ tợn thô bạo xuyên xỏ tiểu huyệt, làm cho phần bụng dưới của cô đều nhô lên.

“Ưm!” Cả người Cẩm Sắt run rẩy nằm trên người anh, tiểu huyệt chảy nước ướt đẫm cả lôиɠ ʍυ anh.

Côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím dữ tợn đáng sợ, gân xanh trên thân gậy nhô lên, qυყ đầυ to lớn, một tầng chất lỏng trong suốt làm côn ŧᏂịŧ trở nên bóng loáng.

“Bảo bối, đem côn ŧᏂịŧ anh đút vào.”

Cẩm Sắt mệt mỏi mà lắc đầu, “Anh, nghỉ ngơi một chút đi...” Đầu óc cô trống rỗng.

“Bảo bối, trò chơi cũng không phải chơi như thế.” Ngôn Giác tức giận mà bật cười.

“Anh... Em không còn sức lực... Chờ một chút...”

Cẩm Sắt thấy tay anh đã giải thoát, mở miệng không biết nói cái gì.