Chương 30: Anh thao thì cứ thao ( Cao H )
Cẩm Sắt mở to mắt, anh đang ôm cô chơi game, Cẩm Sắt nhìn bãi cỏ trên màn hình từ các loại góc độ khác nhau, có chút chóng mặt.
“Bảo bối? Tỉnh rồi?” Ngôn Giác dừng động tác lại, nhìn Cẩm Sắt.
“Ừ... Mấy giờ rồi?” Cẩm Sắt cọ xát cổ Ngôn Giác.
“Hơn sáu giờ, sao vậy? Hôm nay không phải có tiết học sao.”
“Không đi, hôm qua đùa anh...” Cẩm Sắt ôm Ngôn Giác, buồn ngủ lần nữa đánh tới.
“Chậc, bảo bối, đùa giỡn anh vui sao.” Anh hôn lên mặt, cổ của cô.
“Ngôn Giác ~ Đi ngủ ~” Cẩm Sắt nhắm mắt đẩy anh ra.
“Em ngủ của em, anh thao thì cứ thao.” Ngôn Giác ngậm lấy núʍ ѵú trắng nõn mềm mại, phát ra tiếng chóp chép mập mờ.
“Ưʍ... Ngôn Giác ~ Anh có sợ tinh tẫn nhân vong hay không.” Cẩm Sắt đẩy đầu anh ra.
“Bảo bối, thử một chút???” Ngôn Giác đè lên người Cẩm Sắt, hôn môi cô.
“Không muốn...” Cẩm Sắt đẩy đầu anh, Ngôn Giác thuận thế hôn xuống dưới.
Chuông điện thoại vang lên, Ngôn Giác cầm điện thoại nghe.
“Alo? Sao lại đột nhiên nhớ đến con.” Ngôn Giác thuận thế ngồi dậy dựa vào đầu giường, sờ mái tóc dài của Cẩm Sắt.
Không biết điện thoại bên kia nói cái gì, Ngôn Giác cười ra tiếng, “Vậy sao con dám quấy rầy sinh hoạt ân ái của ba cùng Ngôn nữ sĩ đâu.”
Mắt Cẩm Sắt đảo quanh, trở mình ngồi lên đùi Ngôn Giác.
Ngôn Giác nhướng mày, giống như đang hỏi cô muốn làm cái gì, một bên nghe điện thoại, “Ừ, nghiêm túc.”
Cẩm Sắt có chút hiếu kỳ nhìn đồ vật trước mắt, khác với vẻ ngoài của anh, nó có vẻ hơi kinh khủng dữ tợn, côn ŧᏂịŧ ở dưới cái nhìn chăm chú của cô, thậm chí còn run lên.
Cẩm Sắt cầm côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, loát hai lần, bàn tay trắng nõn cùng côn ŧᏂịŧ hình thành so sánh chướng mắt, một cái tay nắm không được thân gậy, qυყ đầυ lớn như trứng gà, lỗ sáo còn phun chất lỏng trong suốt
Hầu kết Ngôn Giác giật giật, điện thoại bên kia không biết nói cái gì, “Ừ, còn có việc...... Tê.” Ngôn Giác nghiến răng, nhìn cô gái dưới thân.
Cẩm Sắt ngậm lấy qυყ đầυ có chút tốn sức, đầu lưỡi không tự giác loạn động, quét đến chỗ lỗ sáo khiến thân gậy run run, gân xanh nhô lên...
Cẩm Sắt phí sức ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, cảm thấy muốn nôn, lại cũng chỉ có thể ngậm vào nửa bộ phận, tay không tự giác sờ lên thân gậy còn thừa bên ngoài, cảm thấy tinh hoàn mềm mại rất kỳ diệu, Cẩm Sắt hiếu kì xoa xoa.
Nước bọt theo thân gậy chảy xuống, hình ảnh hết sức da^ʍ mỹ làm Ngôn Giác chỉ muốn thao cô.
“Còn việc gì không, không có việc gì thì tắt máy.”
Ngôn Giác ấn đầu Cẩm Sắt, “Ba nói xem con đang làm cái gì, hiện tại là buổi sáng có thể làm cái gì, tắt máy đây, có thời gian lại nói.”
Ngôn Giác tắt điện thoại, quăng di động sang một bên, không tự chủ động lên, cắm đến yết hầu cô.
“Ưʍ...” Cẩm Sắt muốn nôn, lại bị Ngôn Giác ấn đầu.
Yết hầu mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, Ngôn Giác thở hổn hển, nhìn cô gái hốc mắt ửng đỏ, rút côn ŧᏂịŧ ra... Cẩm Sắt ho khan hai tiếng.
“Không chơi với anh nữa.” Cẩm Sắt linh hoạt từ trên đùi anh lật xuống tới, muốn đi nhà vệ sinh.
“Bảo bối, nói cái gì vậy, nằm mơ à?” Ngôn Giác đi theo xuống giường, Cẩm Sắt muốn chạy, bị anh trực tiếp tường đông.
“Thích nơi này sao? Vậy được...” Ngôn Giác cầm một cái chân Cẩm Sắt, treo ở trên cánh tay, cầm qυყ đầυ cắm vào cửa huyệt.
“Ưʍ... Không muốn...” Cẩm Sắt nhón mũi chân, bất lực nắm lấy Ngôn Giác.
Tiểu huyệt chảy ra không ít nước, qυყ đầυ phá vỡ tầng tầng nếp gấp, xông vào tiểu huyệt bị thịt mềm điên cuồng đè ép.
“Bảo bối, từ chỗ nào học được? Hử?” Ngôn Giác nắm lấy cái mông nhỏ trắng nõn, nhanh chóng trừu cắm.
“Ách... Ngôn...... Ách... Anh... Chậm một chút.” Cẩm Sắt bị cắm đến nói chuyện đứt quãng.
Hơi thở anh phả vào bên tai Cẩm Sắt, cả người Cẩm Sắt run lên ôm lấy anh, thừa nhận kɧoáı ©ảʍ không biết.
“Lúc ăn côn ŧᏂịŧ của anh, em cũng không có chậm một chút.” Ngôn Giác cười lớn, đè lên người Cẩm Sắt hôn môi cô.
Tiểu huyệt điên cuồng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ, vừa mềm lại trơn, Ngôn Giác bị kẹp tê cả da đầu, cánh tay đè lên tường, ôm Cẩm Sắt, mạnh mẽ động eo.
“Ưʍ... Anh... Anh... Quá sâu...”
Tiếng giao hợp ba ba ba mập mờ không ngừng vang lên, Cẩm Sắt bị thao đến cả người phát run, Ngôn Giác giống như người máy, điên cuồng xuyên xỏ tiểu huyệt, tinh hoàn ba ba ba đập vào cửa huyệt, chỗ giao hợp của hai người lầy lội một mảnh.
Ngôn Giác cúi đầu hút cắn núʍ ѵú trắng nõn mềm mại, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím thô bạo cắm vào thịt huyệt.
“Ách... Ưʍ... Ngôn... A!” Cẩm Sắt nắm lấy cánh tay Ngôn Giác, cả người lại một lần nữa run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp chảy về phía qυყ đầυ, Ngôn Giác giữ chặt eo Cẩm Sắt, mạnh mẽ trừu sáp.
“A a a... Ách... Không muốn... A a.” Cẩm Sắt không có sức lực nhón mũi chân, bị anh đỡ lên.
Qυყ đầυ từng cú từng cú nhấp sâu vào miệng tử ©υиɠ, giống như muốn đem nó thao mở.
Lôиɠ ʍυ va chạm mạnh vào tiểu huyệt phấn nộn, mỗi lần đều không có vào toàn bộ, môi huyệt phấn nộn bị đẩy ra, Cẩm Sắt lắc đầu, bất lực nghẹn ngào rêи ɾỉ.
“Anh!! Anh!! Không muốn!! Em muốn đi tiểu!!!” Cẩm Sắt cào bả vai Ngôn Giác, Ngôn Giác giống như nghe không được, sức lực cùng tốc độ đều lớn hơn.
Qυყ đầυ cắm vào miệng tử ©υиɠ non mềm, cả người Cẩm Sắt ửng đỏ, thân thể ưỡn lên.
“A a a a a!!” Thịt huyệt gắt gao hút lấy, một lượng lớn chất lỏng nhỏ xuống dưới chân hai người, Cẩm Sắt không còn sức lực bị đặt trên tường, côn ŧᏂịŧ giống như máy đóng cọc liên tục cắm vào tiểu huyệt.
Cả người Cẩm Sắt run rẩy, triều phun qua đi, tiểu huyệt còn không có kết thúc run rẩy, côn ŧᏂịŧ liền nhanh chóng gây rối, qυყ đầυ cắm vào miệng tử ©υиɠ.
“Bảo bối!! Đều bắn cho em!!!” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi lần nữa làm Cẩm Sắt đến cao trào.
Chất lỏng theo chân Cẩm Sắt chảy xuống...
“Ô ô...” Cẩm Sắt chôn ở cổ Ngôn Giác, nghẹn ngào khóc lên.
“Bảo bối, khóc cái gì...” Ngôn Giác thở hổn hển, thấp giọng mở miệng.
“Ô ô...” Cẩm Sắt cũng không để ý tới anh, cả người còn đang run rẩy.
“Không có việc gì, không phải chỉ là đi tiểu sao, anh thao em đi tiểu, thoải mái sao...” Côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt động động, Cẩm Sắt nắm lấy lưng anh, đỏ mắt cắn anh.
Ngôn Giác bật cười, ôm cô đi tắm, cô bé thật dễ thương.