Thích Anh Có Tiền

Chương 27: Có chơi có chịu ( Cao H )

Chương 27: Có chơi có chịu ( Cao H )

Cẩm Sắt ôm eo anh, dán lên người anh sưởi ấm.

“Bảo bối, em lại cọ, anh sẽ không chịu đựng được.” Ngôn Giác kéo Cẩm Sắt mềm nhũn vào trong ngực.

“Từ bỏ...” Cẩm Sắt nhỏ giọng nói thầm.

“Được rồi, tiểu khóc bao...”

“Cô bé, em có nhớ còn thiếu anh cái gì không.” Tay Ngôn Giác vuốt ve làn da non mềm, ở bên tai Cẩm Sắt nói nhỏ.

Cẩm Sắt mở to mắt, “Em không nhớ rõ.”

“Cô bé, em như vậy sẽ bị chặt tay đấy, em có biết không? Có chơi có chịu biết sao!?” Ngôn Giác ôm eo thon, hai người dính càng chặt.

Côn ŧᏂịŧ nửa cứng ngắc ma sát đùi Cẩm Sắt.

“Bảo bối, anh muốn chơi em...” Anh hôn lên cổ, phần lưng của Cẩm Sắt... Cẩm Sắt có chút động tình.

“Không được... Anh... A...” Qυყ đầυ cường ngạnh bắt đầu ma sát tiểu huyệt, bàn tay to xoa bóp núʍ ѵú, hô hấp nóng bỏng phả vào bên tai Cẩm Sắt.

“Bảo bối... Có chơi có chịu.” Ngôn Giác cười cười, cầm qυყ đầυ chen vào cửa huyệt, qυყ đầυ đẩy ra tầng tầng thịt mềm, thịt mềm đè ép côn ŧᏂịŧ, gắt gao hút lấy.

“Ba ba đến yêu em... Ân?” Ngôn Giác bị kẹp đến sống lưng đều tê dại, trở mình đem Cẩm Sắt đặt ở dưới thân, hung hăng thao cắm.

“Ưʍ... Chậm một chút... Chậm một chút.” Cẩm Sắt nắm lấy ga giường, cái giường theo động tác của anh liên tục lắc lư.

“Bảo bối, kêu anh là cái gì...”

“Ô... Ba ba... Ba ba thao em...” Cẩm Sắt khẽ cắn môi, giọng nói vừa kiều vừa mềm.

“Được, ba ba sẽ chơi em thật sướиɠ...” Ánh mắt Ngôn Giác nóng rực, giữ chặt eo Cẩm Sắt, để cô quỳ gối trên giường, bắt đầu nhanh chóng xuyên xỏ.

Ngôn Giác cưỡi ở trên người Cẩm Sắt, hung hăng đâm thọc vào tiểu huyệt cô, côn ŧᏂịŧ cứng rắn ở trong tiểu huyệt phấn nộn cắm tới cắm lui, hung hăng chà đạp hoa tâm.

“Ưʍ... Ngôn... Chậm một...” Cẩm Sắt nắm lấy ga giường, cả người bị giữ chặt cho nên không có bị ngã xuống giường.

“Kêu anh là gì?” Tay anh đánh vào bờ mông trắng nõn vểnh lên.

“Ô ô... Ba ba... Anh làm gì... Đánh em... Ách...” Bởi vì thịt huyệt siết chặt, Ngôn Giác cắm cô thật sâu, cả người Cẩm Sắt run rẩy đạt tới cao trào.

“Bảo bối, ba ba đánh cái mông em, tiểu huyệt của em kẹp chặt lại làm cái gì? Có phải là sướиɠ rồi hay không?” Tiếng ba ba ba không ngừng vang lên, xấu hổ làm cho Cẩm Sắt cắn ga giường không phát ra tiếng.

Mỗi lần côn ŧᏂịŧ cắm vào lôиɠ ʍυ đều sẽ đâm vào thịt huyệt, tinh hoàn va chạm cửa huyệt phát ra tiếng bộp bộp.

“Ưʍ...” Thân thể Cẩm Sắt hơi ưỡn, lúc sắp đạt tới cao trào, anh rút côn ŧᏂịŧ cương cứng ra, Cẩm Sắt lắc lư cái mông, “Ba ba ~ Thao em ~ Ba ba... Ba ba...”

“Bảo bối, muốn ba ba chơi em thế nào? Chậm một chút?”

“Nhanh lên... Ba ba thao em nhanh lên.” Cảm giác trống rỗng mãnh liệt làm Cẩm Sắt đỏ cả vành mắt, nói ra những lời chính mình cũng không nghĩ tới.

“Bảo bối, đây là em nói, buổi tối hôm nay ba ba chơi em đến thoải mái...” Côn ŧᏂịŧ đẩy ra tiểu huyệt, mạnh mẽ cắm sâu vào miệng tử ©υиɠ, cả người Cẩm Sắt đều bị đè trên giường, “Ách... Ba ba... Ba ba...” Cẩm Sắt cắn môi, nhỏ giọng kêu khóc.

“Ba ba ở đây, ba ba đang chơi em đây, côn ŧᏂịŧ lớn của ba ba đều bị tiểu nộn huyệt của em ăn hết.” Ngôn Giác nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đỏ ngầu.

Côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím bị tiểu huyệt phấn nộn gắt gao ngậm chặt, tiểu hoa cúc co rụt lại, bắp đùi bị đυ.ng đỏ bừng, mãnh liệt so sánh, làm gân xanh của Ngôn Giác đều nổi lên.

“Bảo bối, ba ba chơi em thao em thoải mái sao.” Tay anh thô bạo nắm vuốt mông thịt mềm mại, khi nhào nặn, tiểu hoa cúc cũng đi theo co rụt lại

“Ách... Ba ba... A...” Cẩm Sắt bị thao khóc không thành tiếng, cao trào không biết bao nhiêu lần.

“Bảo bối, ba ba thao đi tiểu em có được hay không...” Ngôn Giác nâng lên cái mông nhỏ trắng nõn, hung hăng va chạm, cả người đều đặt ở trên người Cẩm Sắt.

“Ách......!!!” Cả người Cẩm Sắt căng cứng, chất lỏng trong suốt theo chỗ giao hợp của hai người nhỏ xuống trên ga giường.

Cả người Ngôn Giác cũng đều là mồ hôi, chờ Cẩm Sắt cao trào qua đi, giữ chặt cái mông của cô, thô bạo cắm lộng tiểu huyệt.

“Bảo bối, ba ba bị tiểu huyệt của em kẹp chết.” Trong đầu Ngôn Giác chỉ nghĩ đến thao cô thế nào, giữ chặt eo cô, từng cú nhấp sâu cắm vào miệng tử ©υиɠ.

Cẩm Sắt nắm lấy ga giường, la hét khóc lóc đều vô dụng, không nổi khống chế anh thao lộng, chỉ có thể nghênh đón một lần lại một lần cao trào.

“Bảo bối!! Bảo bối!!” Ngôn Giác xoa bờ mông căng tròn, dùng sức đỉnh hông, dùng sức tinh chuẩn, xông qua khe hở, toàn bộ qυყ đầυ cắn tới trong tử ©υиɠ lạ lẫm.

“Ách!!!!” Cả người Cẩm Sắt run rẩy, thịt huyệt điên cuồng hút lấy côn ŧᏂịŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp chảy về phía qυყ đầυ, bị ngăn ở bên trong tiểu huyệt.

“A...!!!! Đều cho em!!” Ngôn Giác thoải mái tê cả da đầu, đè ép Cẩm Sắt ra sức đỉnh hông từng cú nhấp sâu, qυყ đầυ bị hút có chút đau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi toàn bộ bắn vào trong tử ©υиɠ...

Cả người Cẩm Sắt trên dưới đều run rẩy, gắt gao kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, nửa người trên bất lực ngồi phịch ở trên giường...

“Ngôn Giác... Mau ra ngoài...” Cẩm Sắt từ vừa mới trong thất thần hoãn lại, khóc lóc muốn anh ra ngoài.

“Bảo bối, em thả lỏng, anh liền ra...” Ngôn Giác cắn răng, qυყ đầυ bị kẹp ở miệng tử ©υиɠ ra không được.

“Bảo bối, khóc cái gì... Anh lại làm em thoải mái một lần.” Ngôn Giác nắm lấy cái mông nhỏ, cơ bụng va chạm cái mông mềm mại.

“Ách... A a... Không muốn... Ngôn...” Cũng liền vài chục cái, Cẩm Sắt ngẩng đầu, lần nữa đạt đến cao trào, Ngôn Giác rút côn ŧᏂịŧ ra, chất lỏng trong suốt cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ cửa huyệt phấn nộn chảy ra.

Cẩm Sắt chậm rãi nhắm hai mắt lại, nằm bẹp ở trên giường thở hổn hển...

“Bảo bối... Bảo bối...” Ngôn Giác cười ở phần lưng trắng nõn của Cẩm Sắt ấn xuống từng dấu hôn.