Thích Anh Có Tiền

Chương 26: Anh còn chưa bắt đầu đâu ( Cao H )

Chương 26: Anh còn chưa bắt đầu đâu ( Cao H )

Cẩm Sắt cũng không có cự tuyệt, hai chân kẹp lấy eo Ngôn Giác, bưng lấy mặt của anh hôn lên.

“Bảo bối, một lát nữa anh lại mang em lên lầu.” Ngôn Giác đè Cẩm Sắt xuống ghế sô pha.

“Ưʍ...” Cẩm Sắt còn chưa kịp nói cái gì, liền bị anh hôn lên môi, lưỡi to cạy mở răng môi của Cẩm Sắt, ngậm lấy cái lưỡi mềm mại phấn hồng mυ'ŧ vào.

Cẩm Sắt có chút thở không nổi, tay anh cách quần áo xoa bóp núʍ ѵú, giọng Cẩm Sắt mềm mại nũng nịu, “Anh áp lên tóc của em rồi.”

“Để anh xem kỹ một chút.” Môi Ngôn Giác mυ'ŧ vào cái cổ mềm mại của Cẩm Sắt, tay nắm lấy núʍ ѵú xoa bóp nhào nặn, Cẩm Sắt có chút ngượng ngùng, “Đừng... Đừng như vậy ~”

“Bảo bối, ướt rồi sao?” Ngôn Giác bật cười, “Để anh xem kỹ một chút.” Cả người Cẩm Sắt bị đặt lên ghế sô pha, Ngôn Giác quỳ ở đó cẩn thận quan sát.

Ngón tay sờ lên tiểu huyệt trắng nõn, cảm giác vừa mềm lại trơn bóng, hai mảnh môi huyệt bị đẩy ra, lộ ra thịt huyệt phấn nộn, chất lỏng trong suốt trơn trượt.

Cẩm Sắt lắc đầu, “Không muốn ~”

Ngôn Giác đương nhiên sẽ không tha cô, cúi người ngậm lấy tiểu huyệt phấn nộn.

“A... Ách...” Cẩm Sắt cắn ngón tay, không tự giác run lên.

Đầu lưỡi thô bạo liếʍ láp môi nhỏ phấn nộn, linh hoạt khuấy động hạt le, đầu lưỡi chui vào trong thịt huyệt, tiếng nước xì xì xì cực kỳ mập mờ.

“A... Ngôn Giác... Ưʍ...” Cả người Cẩm Sắt run lên, cửa huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt.

Ngôn Giác bật cười, hút dâʍ ŧᏂủy̠ vào trong miệng.

“Bảo bối, nhanh như vậy liền cao trào? Anh còn chưa bắt đầu đâu......”

Ngôn Giác liếʍ liếʍ môi.

“Bảo bối, sao nơi này của em lại là màu hồng... Hả?” Ngón tay anh sờ sờ thịt mềm phấn nộn, Cẩm Sắt không tự giác kêu ra tiếng.

“Kêu ra đi, anh thích nghe em kêu...”

“Ngôn Giác ~ Anh đi vào ~” Cẩm Sắt cảm thấy trong huyệt trống rỗng đến không được.

“Muốn anh.” Ngôn Giác cười giảo hoạt, “Đi vào? Đi vào chỗ nào? Hả?” Đặt tiểu cô nương lên trên người, hút lấy núʍ ѵú đỏ ửng mềm mại, từng ngụm từng ngụm ngậm lấy, phát ra tiếng ba ba ba mập mờ, Cẩm Sắt cắn môi.

“Vào... bên trong tiểu huyệt.”

Ngôn Giác cắn răng, cầm côn ŧᏂịŧ chậm rãi đi vào tiểu huyệt... Qυყ đầυ gạt mở thịt mềm, tầng tầng nếp gấp bị đẩy ra, điên cuồng đè ép hút chặt côn ŧᏂịŧ, cửa tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím cắm vào giống như là muốn nổ tung.

“Ô... Anh...” Cẩm Sắt có chút sợ hãi, ôm Ngôn Giác.

Ngôn Giác hôn đôi môi đỏ sưng lên, đầu lưỡi ở trong miệng đảo vòng quanh, hận không thể đem cô ăn luôn.

Tiểu huyệt tiếp xúc với lôиɠ ʍυ, qυყ đầυ cắm vào miệng tử ©υиɠ, ngón chân Cẩm Sắt cuộn lại, ôm chặt lưng Ngôn Giác nức nở rêи ɾỉ.

“Bảo bối, sao lại chặt như vậy? Cũng đúng thôi, anh đều mau một tháng không có chơi em.” Ngôn Giác ngồi dậy, nắm lấy núʍ ѵú trắng nõn mềm mại, tăng nhanh động tác, côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt nhanh chóng trừu sáp.

“Ô... Anh ~ Chậm một chút...”

Ngôn Giác khẽ cắn cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, tiếng ba ba ba trừu sáp không ngừng vang lên, Cẩm Sắt bị cắm không ngừng rêи ɾỉ, lời nói đứt quãng không thành câu.

“Anh... Anh...” Cẩm Sắt cao trào cả người phát run, trong huyệt phun nước cọ rửa qυყ đầυ, Ngôn Giác tăng nhanh động tác, từng cú nhấp sâu, giống như muốn đem cô cắm hư.

“Ngôn... Ngôn Giác... Anh... Chậm... Chậm một chút.” Cẩm Sắt nhỏ giọng nức nở.

“Anh chậm không được... Bảo bối, anh nhớ em muốn chết, cả ngày anh đều nghĩ đến chơi em.”

Thân thể Cẩm Sắt bị côn ŧᏂịŧ cắm đến mềm nhũn, nghẹn ngào rêи ɾỉ, bất lực ôm anh.

Ngôn Giác có chút không khống chế được bản thân, thịt huyệt ấm áp gắt gao bao bọc thân gậy, Ngôn Giác thật sự là không muốn nhẫn nại.

“Bảo bối, nhịn một chút, để anh bắn trước đã.” Ngôn Giác ôm Cẩm Sắt, đem Cẩm Sắt kẹp ở giữa mình cùng lưng ghế sô pha, chân sau quỳ gối trên ghế sô pha, hung ác thao cắm tiểu huyệt.

Mắt Cẩm Sắt đỏ bừng, “Ách... Anh... Quá sâu...” Cả người Cẩm Sắt bị thao muốn không thở nổi, ôm chân mình thừa nhận anh thao lộng.

Ngôn Giác ngậm lấy núʍ ѵú mềm mại, mỗi lần qυყ đầυ cắm vào miệng tử ©υиɠ, lại rút ra đến cửa huyệt, sau đó một lần nữa trùng điệp cắm mạnh vào, thao cắm nhanh chóng mãnh liệt làm Cẩm Sắt nhỏ giọng thút thít.

Ngôn Giác nghe tiếng rêи ɾỉ mềm mại bên tai, giống như phát cuồng, tinh hoàn ba ba ba va chạm cánh môi, giống như muốn nhét toàn bộ vào, cả người Cẩm Sắt bị đặt trên ghế sô pha.

“Ngôn Giác... Không muốn...! Không muốn...” Cẩm Sắt vỗ bả vai Ngôn Giác, cả người run rẩy.

“Bảo bối, không muốn cái gì... Anh không dừng được.” Ngôn Giác đè ép thân thể, qυყ đầυ kiên quyết chen vào, tiểu huyệt chặt chẽ chật hẹp bị côn ŧᏂịŧ căng đầy.

Thịt huyệt phấn nộn bọc lấy côn ŧᏂịŧ bị thao tới thao lui, tinh hoàn va chạm làm đỏ bừng thịt huyệt, cả người Cẩm Sắt run rẩy, thịt huyệt gắt gao siết chặt, giữ lấy côn ŧᏂịŧ...

“Bảo bối, bảo bối, anh muốn bị em kẹp chết... Hô...” Tay Ngôn Giác chống ở trên ghế sô pha, lấy tư thế chống đẩy hạ thấp xuống, cả người đều đặt ở trên người Cẩm Sắt.

Côn ŧᏂịŧ ra vào một lần mạnh hơn một lần, một lần nhanh hơn một lần, mỗi lần đều cắm vào miệng tử ©υиɠ, Cẩm Sắt ngửa cằm lên, trên cổ cùng xương quai xanh đầy dấu hôn, không phát ra được thanh âm quá lớn, nhỏ giọng vừa khóc vừa rêи ɾỉ.

Tư thế khó xử làm cô cảm thấy vừa thẹn lại sợ, mỗi lần bụng bị cắm đều sẽ nhô lên, Cẩm Sắt vừa đau lại thoải mái, căn bản nói không ra lời.

Bắp đùi trắng nõn bị va chạm đỏ bừng, Ngôn Giác bị tiểu huyệt hút chặt, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, cũng mặc kệ Cẩm Sắt nắm lấy anh, liền chỉ nghĩ thao tiểu nộn huyệt, mỗi chỗ thịt mềm giống như hành lang chín khúc, hút lấy côn ŧᏂịŧ.

Trong lúc hai người nhanh chóng trừu sáp, lôиɠ ʍυ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ ở cửa huyệt ma sát biến thành bọt trắng...

Thắt lưng Ngôn Giác hãm sâu, hung hăng cắm vào cọ xát miệng tử ©υиɠ, chất lỏng ấm áp chảy về phía qυყ đầυ, Ngôn Giác đè ép thật sâu, qυყ đầυ ở miệng tử ©υиɠ phá vỡ cái miệng nhỏ.

Miệng tử ©υиɠ bao chặt nửa cái qυყ đầυ, thắt lưng Ngôn Giác tê dại, kêu lên một tiếng đau đớn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào trong tử ©υиɠ.

Trước mắt Cẩm Sắt mơ hồ, cả người run rẩy, chất lỏng trong suốt phun ra, cả người không tự chủ mà run rẩy.

Ngôn Giác hôn đôi môi sưng đỏ, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi, tay vuốt ve làn da non mềm...

“Ngôn Giác... Anh là chó ~” Cẩm Sắt đỏ vành mắt, thở hổn hển, đứt quãng mở miệng.

“Được, bảo bối, anh là chó.” Tay anh xoa bụng dưới hơi nhô lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với chất lỏng chậm rãi chảy ra.

“Ô ô...” Cẩm Sắt bụm mặt.

“Thẹn thùng cái gì a bảo bối.”

“Cũng không phải là anh đi tiểu!”

“Bảo bối, kia gọi là tiểu huyệt em quá sướиɠ nên triều phun, lần sau anh thử thao em đến đi tiểu? Xem cảm giác có giống không.”

“Anh có phải biếи ŧɦái hay không!!” Cẩm Sắt không có sức lực, trừng mắt nhìn nam nhân mắt trước.

“Bảo bối, em như thế này... Anh chỉ muốn thao chết em...”

Côn ŧᏂịŧ phía dưới của nam nhân có xu thế khôi phục.

“Em từ bỏ ~ Nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi một ngày.” Cẩm Sắt nhanh chóng lắc đầu.

“Anh ôm em lên lầu.” Ngôn Giác cũng không có trả lời, ôm Cẩm Sắt đi lên lầu.

Đêm Bình An vui vẻ nha mọi người! Merry Christmas 2022!!!