Chương 14 Có lúc em sẽ khóc ( H )
Trong thang máy, Ngôn Giác xoa xoa ngón tay, Cẩm Sắt ngược lại tò mò nhìn thang máy.
“Cô bé, em còn 1 phút để đổi ý.” Ngôn Giác nhìn cô gái bên cạnh.
“A...” Cẩm Sắt liếc mắt, người này Liễu Hạ Huệ sao??
Thang máy dừng lại, hiển thị đã đến tầng cao nhất, trước cửa được thu dọn sạch sẽ, cái gì cũng không có, chỉ có tấm thảm màu đen, quá mức trống trải.
“Em đổi ý.” Cẩm Sắt cười nhìn anh nhập mật mã vào phòng.
Ngôn Giác cũng không tức giận, cười kéo cô vào bên trong cánh cửa.
“Phanh.” Cửa phòng bị đóng lại, Cẩm Sắt bị Ngôn Giác đặt ở trên cửa, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt cô, “Cô bé, chậm...”
Ngôn Giác hôn lên đôi môi mềm mại trong trí nhớ, đem cô ôm vào trong ngực, Ngôn Giác muốn nổ tung, anh không nặng tìиɧ ɖu͙©, cũng không làʍ t̠ìиɦ cùng một nữ nhân, nhưng không biết tại sao lại làm điều này với cô.
Hô hấp của Ngôn Giác trở nên nặng nề, môi anh chậm rãi hôn xuống dưới, cắи ʍút̼ cái cổ trắng nõn... Cẩm Sắt sắc tình cắn vành tai anh, không thành thật mà liếʍ láp vành tai...
Ngôn Giác hung hăng cắn một ngụm lên xương quai xanh trắng nõn của cô, đôi mắt đỏ lên, “Cẩm Sắt, anh cảm thấy, em muốn anh thao chết em.”
Bàn tay to nâng lên cái mông mềm mại, ôm cô đi lên một căn phòng trên lầu.
“Anh có bản lĩnh liền thao em a...” Giọng nói mềm mại của cô làm Ngôn Giác bật cười, “Em đừng vội, có lúc em sẽ khóc.”
Ngôn Giác trực tiếp đè Cẩm Sắt xuống giường.
“Ngôn Giác, chỉ nói mà không làm, không được đâu.” Cô giống như hồ ly tinh. Ngôn Giác nhếch môi mỏng, cởϊ áσ khoác cùng áo, kéo ra khóa kéo của cô.
Cô trần trụi nằm trên giường, làn da tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp, núʍ ѵú trắng nõn căng tròn cương cứng, đầṳ ѵú hồng đậm dựng thẳng, quầng vυ' nhàn nhạt, giống như quả anh đào đang hấp dẫn anh...
Hai chân tuyết trắng kẹp chặt lại, tiểu huyệt nhô lên, Ngôn Giác đẩy hai chân trắng nõn mềm mại ra, “Thao... Bảo bối, em trần trụi như vậy...” Tay Ngôn Giác sờ lên tiểu huyệt mềm mại cùng hạt le, cảm giác vừa mềm vừa trơn...
“Ngôn Giác! Anh có làm hay không!” Cẩm Sắt xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ ửng.
“Em nói anh có làm hay không, anh trước tiên nghiệm hàng một chút.” Ngôn Giác quỳ gối trên giường, nắm lấy hai chân loạn động của cô, làn da như đậu hũ, vừa mềm mại vừa trơn bóng, Ngôn Giác đẩy ra môi huyệt mềm mại, lộ ra thịt huyệt phấn nộn, mở miệng ngậm lấy.
“A... Ngôn Giác...Anh... Thả em ra...” Cẩm Sắt sắp điên mất, cảm giác lạ lẫm tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người cô.
Môi Ngôn Giác mυ'ŧ chặt thịt huyệt mềm mai, đầu lưỡi liếʍ láp dò xét cửa huyệt đang chảy nước, cắm thế nào đều cắm không vào... Ngôn Giác hung hăng hít một hơi.
“A......” Cẩm Sắt run rẩy nắm chặt ga giường.
“Bảo bối, thoải mái sao... Anh phải xem thật kỹ tiểu huyệt của em trước đã.” Ngôn Giác ngẩng đầu cười, nhìn cửa huyệt đang chảy nước, đầu lưỡi thô bạo dùng sức liếʍ láp cánh môi phấn nộn, tay anh giữ chặt đôi chân trắng nõn, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ chất lỏng cửa huyệt chảy ra.
“Ngôn... Ngôn Giác!! A a a!! Anh thả em ra!!” Ngôn Giác giữ chặt hai chân loạn đạp của Cẩm Sắt, Ngôn Giác không hề động đậy, hung hăng mυ'ŧ lấy thịt huyệt.
“A a a!! Ngôn Giác!! Anh là chó sao!!!” Cẩm Sắt thở dồn dập, thân thể co cứng lại, lưng ưỡn ra, tiểu huyệt co chặt, cả người run rẩy đạt tới cao trào.
Môi Ngôn Giác rời khỏi tiểu huyệt, chất lỏng nhỏ xuống ga giường, “Bảo bối, anh có phải là chó hay không, một lát em liền biết...”
Ngôn Giác bật cười, đè lên người Cẩm Sắt, cắи ʍút̼ núʍ ѵú non mềm, vừa cắn vừa chép miệng... Núʍ ѵú Cẩm Sắt vô cùng nhạy cảm, đầṳ ѵú căng cứng, ửng hồng.
“Ngôn... Ngôn Giác... Anh... A......” Cẩm Sắt đẩy đẩy cái đầu trên ngực, nhưng căn bản là không có sức lực nào, đầu lưỡi Ngôn Giác linh hoạt đảo quanh đầṳ ѵú, vừa đảo vừa liếʍ láp.
“Ngôn Giác...” Cẩm Sắt nắm tóc anh, ngón tay của Ngôn Giác nhẹ nhàng sờ vuốt hạt le, tìm kiếm cửa huyệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cắm vào trong lỗ huyệt, thịt mềm ngăn cản ngón tay anh, này mẹ nó cũng quá chặt đi.